Page 66 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 66

nghiệm này, chúng tôi sẽ thuật lại vài chi tiết về buổi sáng mà lá cờ trắng
           được kéo lên cổng trại sau nhiều ngày căng thẳng tột độ. Trạng thái căng
           thẳng  chờ  đợi  cuối  cùng  cũng  được  thay  thế  bằng  cảm  giác  nhẹ  nhõm.

           Nhưng nếu có ai đó nghĩ rằng chúng tôi đã điên lên vì vui sướng thì họ đã
           lầm. Vậy thì mọi sự diễn ra như thế nào?

               Đám tù nhân chúng tôi mệt mỏi lê bước đến cổng trại, bối rối nhìn xung

           quanh và nhìn nhau đầy nghi ngại. Rồi chúng tôi mạo hiểm tiến thêm vài
           bước ra khỏi cổng. Lần này không có mệnh lệnh nào quát vào chúng tôi và
           chúng tôi cũng không cần hụp đầu né tránh những làn roi hoặc cú đá. Thật
           ngoài sức tưởng tượng! Lần này, những người lính canh mời chúng tôi thuốc
           lá! Lúc đầu chúng tôi khó mà nhận ra họ; họ đã nhanh chóng đổi sang trang

           phục thường dân. Chúng tôi chậm chạp đi bộ dọc theo con đường dẫn ra
           khỏi trại. Chẳng lâu sau, chân bị đau và có vẻ muốn sưng nhưng chúng tôi
           vẫn  khập  khiễng  bước  tiếp;  chúng  tôi  muốn  nhìn  thấy  quang  cảnh  xung

           quanh trại lần đầu tiên với đôi mắt của người tự do. “Tự do” - chúng tôi tự
           nhắc lại mãi với chính mình mà vẫn chưa thể nắm bắt được ý nghĩa của nó.
           Chúng tôi đã nói từ này không biết bao nhiêu lần trong suốt những tháng
           năm mơ về nó, đến nỗi nó đã mất đi ý nghĩa thực sự. Thực tại tự do lúc ấy
           không thẩm thấu được vào nhận thức của chúng tôi; chúng tôi không thể tin

           rằng mình đã được tự do.

               Chúng tôi tiến vào một cánh đồng đầy hoa. Nhìn thấy và biết rằng chúng
           ở đó, nhưng chúng tôi không có cảm giác gì về thực tại ấy. Cảm giác vui

           sướng đầu tiên xuất hiện khi chúng tôi nhìn thấy một chú gà trống với bộ
           lông đuôi sặc sỡ. Nhưng đấy chỉ là một tia sáng loé lên; chúng tôi vẫn chưa
           thuộc về thế giới này.


               Vào  buổi  chiều  khi  tất  cả  chúng  tôi  gặp  lại  nhau,  một  người  thầm  hỏi
           người bên cạnh: “Nói tôi nghe, hôm nay anh có vui không?”

               Và người kia trả lời, hơi xấu hổ vì anh ấy không biết rằng chúng tôi đều
           cảm thấy như thế. “Thật sự là không!”. Chúng tôi đã mất đi khả năng cảm

           thấy vui vẻ; và để có lại được cảm giác này, chúng tôi phải học lại từ từ.

               Về mặt tâm lý, những gì đang xảy ra đối với những người tù tự do có thể
           được xem là “trạng thái mất nhân cách”. Mọi thứ xuất hiện không thật, tất cả

           giống như trong một giấc mơ. Chúng tôi không thể tin đó là sự thật. Đã bao
           lần trong quá khứ chúng tôi đã bị những giấc mơ lừa dối! Chúng tôi đã mơ
           rằng ngày tự do sẽ đến, rằng chúng tôi sẽ được tự do, sẽ được trở về nhà, gặp

           lại bạn bè, ôm người vợ thương yêu trong tay, ngồi tại bàn và bắt đầu nói về
           những sự việc mà chúng tôi đã trải qua - không biết đã bao nhiêu lần chúng
           tôi nằm mơ thấy cái ngày tự do này. Và rồi - một tiếng còi lệnh rít lên ngang
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71