Page 62 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 62

trộm” là ai. Khi ban quản lý trại biết được vụ việc này, chúng ra lệnh giao
           nộp tên trộm hoặc cả trại sẽ bị bỏ đói trong một ngày. Đương nhiên rằng
           2.500 người đã chấp nhận thà chịu đói trong ngày hôm đó còn hơn phải thi

           hành mệnh lệnh trên.

               Vào buổi chiều tối của ngày hôm ấy, chúng tôi nằm trong lều của mình -
           tâm trạng chán nản. Rất ít người nói chuyện, mà mỗi lời nói đều mang vẻ

           cáu kỉnh. Rồi sự việc càng tồi tệ hơn khi bị cúp điện. Nhiệt độ hạ xuống mức
           thấp nhất. Nhưng viên tự quản của chúng tôi là người từng trải. Ông đã nói
           rằng có nhiều người đã chết trong những ngày qua, cả vì bệnh lẫn vì tự tử.
           Và ông cũng đề cập đến điều có thể là nguyên nhân thực sự của những cái
           chết đó: sự mất hy vọng. Ông tiếp tục nói rằng có vài cách để phòng ngừa

           những nạn nhân tương lai khỏi trạng thái cực đoan này. Tôi nhận thấy rõ
           ràng ông đang muốn đưa ra lời khuyên.

               Có trời chứng giám, lúc ấy tôi không hề có tâm trạng để giải thích tâm lý

           hoặc giảng nghĩa cho những người bạn tù như một kiểu chăm sóc y tế cho
           tinh thần. Tôi lạnh, đói, bực bội và mệt mỏi, nhưng tôi phải cố tận dụng cơ
           hội đặc biệt này để thực hiện nhiệm vụ của một bác sĩ tâm lý. Giờ đây, hơn
           lúc nào hết, các tù nhân đang rất cần sự khích lệ.


               Thế là tôi bắt đầu bằng cách đề cập tới những việc có thể an ủi họ trước.
           Tôi nói rằng ngay cả ở Châu Âu này trong mùa đông thứ sáu của cuộc chiến
           thế giới thứ II, tình trạng của chúng tôi vẫn chưa phải là tồi tệ nhất. Tôi nói,

           mỗi  người  trong  chúng  tôi  cần  phải  hỏi  chính  mình  rằng  những  mất  mát
           không thể nào lấy lại được từ trước tới nay là gì. Tôi tự suy ra rằng đối với
           hầu hết chúng tôi, những mất mát kiểu ấy thực sự rất ít. Ai còn sống là vẫn
           còn có lý do để hy vọng. Sức khoẻ, gia đình, hạnh phúc, công việc, vận may,

           vị trí xã hội - tất cả những điều này là có thể tạo dựng lại được. Vậy thì
           chúng ta vẫn chưa mất hết tất cả. Tất cả những gì chúng ta phải trải qua, bất
           kể điều gì, đều có thể trở thành tài sản cho chúng ta trong tương lai. Tôi trích
           dẫn câu nói của Nietzsche: “Was mich nicht umbringt, match mich stärker “.

           (Điều gì không đánh gục được ta sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn).

               Rồi tôi nói về tương lai. Công bình mà nói, tương lai đối với chúng tôi
           thật mờ mịt. Tôi đồng ý là mỗi người trong chúng tôi đều có thể thấy rằng cơ

           hội sống sót của chính mình là rất thấp. Với tôi, mặc dù không có dịch sốt
           trong trại, nhưng tôi ước tính cơ hội sống sót của mình chỉ là 1/20. Dù thế,
           tôi cũng không có ý định đánh mất hy vọng và bỏ cuộc. Bởi vì không ai biết
           tương lai sẽ đem lại điều gì. Cho dù nếu chúng tôi không nhận được tin tức
           chiến sự giật gân nào trong thời gian tới thì cũng chẳng sao bởi vì chẳng ai

           biết rõ hơn chúng tôi, với kinh nghiệm ở trại, rằng đôi khi cơ hội đến một
           cách bất ngờ, ít nhất là với cá nhân. Ví dụ, một người có thể tình cờ được
   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67