Page 67 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 67
tai, đánh thức chúng tôi dậy để bắt đầu một ngày khổ sai, chấm dứt những
giấc mơ về tự do. Và giờ thì giấc mơ đã thành sự thật. Nhưng chúng tôi có
thể nào tin được giấc mơ đó chăng?
Cơ thể ít bị ức chế hơn tâm trí. Nó đã sử dụng quyền tự do ngay từ giây
phút đầu tiên. Nó bắt đầu bằng việc ăn ngấu nghiến trong nhiều giờ, nhiều
ngày, thậm chí cả vào lúc nửa đêm. Thật ngạc nhiên về số lượng thức ăn mà
một người có thể ăn được. Và khi một tù nhân được một người nông dân
thân thiện sống gần đó mời dùng bữa, anh ấy sẽ ăn và ăn, rồi uống cà phê
cho đến khi lưỡi trơn tru, và bắt đầu nói huyên thuyên trong nhiều giờ liền.
Áp lực đè nặng trong tâm trí anh ấy trong nhiều năm cuối cùng cũng được
trút bỏ. Lắng nghe anh ấy nói, ta sẽ có cảm giác rằng anh ấy phải được nói,
rằng khát khao được nói là điều không thể cưỡng lại được. Tôi biết những
người chịu áp lực nặng nề chỉ trong một thời gian ngắn (ví dụ, thông qua một
cuộc kiểm tra chéo do Gestapo tiến hành) cũng có các phản ứng tương tự.
Nhiều ngày trôi qua, cho đến khi không chỉ có chiếc lưỡi hoạt động mà
dường như tất cả các bộ phận trong cơ thể đều muốn lên tiếng; và rồi cảm
giác bỗng nhiên vỡ oà, phá vỡ những xiềng xích kỳ lạ đã trói buộc nó.
Một hôm, vài ngày sau khi được tự do, tôi đi bộ qua đồng cỏ đầy hoa kéo
dài nhiều dặm hướng về khu chợ trị trấn ở gần trại. Tôi có thể nghe tiếng hót
vui tươi của những con chim chiền chiện đang bay lượn trên bầu trời. Tôi
không nhìn thấy người nào khác trong nhiều dặm xung quanh; không có gì
ngoài mặt đất và bầu trời rộng mở, sự vui vẻ của những chú chim và khung
trời tự do. Tôi dừng lại, nhìn xung quanh, ngước lên trời - và rồi khuỵ xuống.
Vào giây phút ấy, tôi biết rất ít về mình hoặc về thế giới ngoại trừ một câu
nói cứ vang vang trong đầu: “Tôi đã gọi tên Chúa từ trong ngục tù nhỏ hẹp,
và Người đã trả lời tôi trong khoảng không tự do”.
Tôi đã quỳ ở đó và lặp lại câu nói ấy bao lâu thì tôi cũng không nhớ nữa.
Nhưng tôi biết rằng vào ngày hôm đó, cuộc đời mới của tôi đã bắt đầu. Từng
bước từng bước một, tôi tiến lên cho đến khi một lần nữa được trở lại làm
người.
Quá trình chuyển biến tâm lý vô cùng phức tạp ở người tù trong những
ngày cuối ở trại (từ cuộc chiến thần kinh căng thẳng cho đến sự bình thản về
tinh thần) chắc chắn không tránh khỏi trở ngại. Thật sai lầm khi nghĩ rằng
người tù không cần được chăm sóc tâm lý sau khi đã được tự do. Chúng ta
cần xem xét việc một người, vốn đang chịu áp lực kinh khủng trong một thời
gian dài, sẽ gặp nguy hiểm sau khi tự do như thế nào, nhất là khi áp lực ấy
đột ngột biến mất. Nguy hiểm này (theo ý nghĩa của phương pháp giải toả
tâm lý) là một bản sao tâm lý nghịch đảo. Giống như việc người thợ lặn sẽ
gặp nguy hiểm nếu anh ấy bất ngờ rời khỏi khoang lặn (dưới áp lực không