Page 69 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 69

khủng khiếp đến nỗi cuối cùng anh ta có cảm giác muốn trốn tránh tất cả và
           cũng không muốn nghe hay biết gì về thế giới xung quanh nữa) và số phận
           dường như quá cay nghiệt. Một người trong nhiều năm đã nghĩ rằng mình đã

           chạm đến giới hạn cùng cực của mọi đau khổ, thì giờ đây lại thấy rằng đau
           khổ  là  vô  hạn,  và  rằng  mình  đang  phải  đối  diện  với  nhiều  khổ  đau  kinh
           khủng hơn.


               Khi  nói  về  những  nỗ  lực  khích  lệ  tinh  thần  đối  với  một  người  ở  trại,
           chúng ta thấy rằng cần phải cho anh ấy thấy một điều gì đó để trông chờ ở
           tương lai: răng cuộc sống cẫn còn trông chờ vào anh ấy, rằng vẫn có người
           đang chờ đợi anh ấy trở về. Nhưng đằng sau cánh cửa tự do là gì? Một số
           người đã nhận ra là không có ai chờ đợi họ cả. Nỗi đau ập đến khi người đó

           thấy rằng người mà kỷ niệm về họ đã tiếp thêm nghị lực cho anh ấy ở trại đã
           không còn sống nữa! Nỗi đau ập đến khi người đó phát hiện ra sự khác biệt
           quá lớn giữa hiện thực với những gì anh ấy từng mơ ước! Lẽ nào anh ấy bắt

           một chuyến tàu trở về nhà - rồi nhấn chuông đúng như điều anh đã khao khát
           làm trong hàng ngàn giấc mơ, chỉ để biết rằng người đáng lẽ sẽ ra mở cửa
           cho anh ấy đã không còn ở đó, và sẽ không bao giờ ở đó nữa.

               Ở trong trại, chúng tôi đều nói với nhau rằng có lẽ trên đời này không còn

           niềm vui nào có thể bù đắp được cho tất cả những gì chúng tôi đã phải chịu
           đựng. Chúng tôi không hy vọng gì về hạnh phúc - đó không phải là điều giúp
           cho chúng tôi thêm nghị lực cũng như cảm thấy những đau khổ, hy sinh và
           chết chóc của mình là có ý nghĩa. Thế nhưng chúng tôi cũng chưa chuẩn bị

           cho những bất hạnh. Sự vỡ mộng này xảy ra ở hầu hết tù nhân và là một trải
           nghiệm rất khó vượt qua. Đây cũng là những ca khó đối với các chuyên gia
           tâm lý nhưng nó không làm họ nản lòng mà ngược lại, là một tác nhân kích
           thích họ tìm cách giải quyết vấn đề.


               Đối với những người tù đã được tự do, đến một lúc nào đó nhìn lại những
           trải nghiệm ở trong trại tập trung, họ cũng không thể hiểu được vì sao mình
           có sức chịu đựng đến mức ấy. Và cuối cùng ngày tự do thật sự của họ cũng

           đến khi họ thấy mọi điều hiện tại quanh mình hiện lên như một giấc mơ đẹp
           và những trải nghiệm trong trại chỉ còn là một cơn ác mộng.

               Đối với những người được trở về nhà, vượt trên tất cả chính là cảm giác

           tuyệt vời rằng sau mọi điều đã phải chịu đựng, họ chẳng còn gì phải sợ nữa -
           ngoại trừ Đức Chúa ở trong lòng mình.
   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74