Page 73 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 73

tôi ở Áo để tiếp tục việc điều trị mà ông ấy đã bắt đầu năm năm trước với
           một bác sĩ tâm lý ở New York. Theo thông lệ, tôi hỏi ông ấy lý do tại sao
           ông nghĩ mình cần phải điều trị và tại sao ông bắt đầu điều trị. Nguyên nhân

           là vì bệnh nhân bất mãn với công việc và cảm thấy khó mà tuân theo chính
           sách đối ngoại của Mỹ. Tuy nhiên, nhà phân tích tâm lý trước đây cứ khuyên
           ông nên giảng hoà với cha của ông; bởi vì chính phủ Mỹ cũng như cấp trên
           của ông “chẳng khác gì hơn” là hình ảnh của người cha đối với ông, và vì
           thế sự bất mãn của ông với công việc là do lòng căm ghét mà ông đã che

           giấu một cách vô thức đối với cha mình. Suốt quá trình trị liệu kéo dài năm
           năm đó, các bác sĩ đã tìm cách thuyết phục ông chấp nhận lời giải thích của
           họ, và kết quả là ông không thể nhìn thấy bản chất hiện trạng của mình mà

           chỉ thấy một rừng những lý giải mang tính biểu tượng và hình ảnh. Sau nhiều
           cuộc nói chuyện với ông, tôi nhận thấy rằng rõ ràng công việc đã khiến ông
           thất vọng về sự tồn tại của bản thân, và thực ra ông mong muốn được làm
           một việc khác. Bởi vì không có lý do gì buộc ông phải tiếp tục công việc của
           mình nên tôi khuyên ông chuyển việc. Và thực tế là ông đã gặt hái những kết

           quả đa phần tốt đẹp trong công việc mới này. Đã năm năm trôi qua và ông
           thông  báo  với  tôi  là  hiện  ông  vẫn  hài  lòng  với  công  việc  ấy.  Vì  vậy,  tôi
           không nghĩ đó là một bệnh nhân bị rối loạn tinh thần, và đó cũng là lý do tại

           sao tôi nghĩ rằng ông ấy không cần phải điều trị tâm lý, thậm chí cũng chẳng
           cần đến liệu pháp ý nghĩa. Ông ấy không phải là một bệnh nhân. Không phải
           xung  đột  nào  cũng  là  chứng  rối  loạn  tinh  thần;  một  số  xung  đột  là  bình
           thường và cho thấy một trạng thái khoẻ mạnh. Như vậy, sự đau khổ không
           phải lúc nào cũng là một bệnh lý, tuy nó thường được xem là một nguyên

           nhân của chứng rối loạn tinh thần. Nỗi đau khổ cũng có thể đánh dấu một
           bước trưởng thành của con người, đặc biệt là khi nó có khả năng đưa con
           người vượt lên nỗi thất vọng về sự tồn tại của bản thân. Trong bất kỳ trường

           hợp nào, tôi cũng tuyệt đối lên án những nghi ngờ cho rằng việc con người
           tìm kiếm ý nghĩa cho sự tồn tại là kết quả hay biểu hiện của một căn bệnh
           nào đó. Bản thân sự thất vong về hiện trạng cuộc sống không phải là một căn
           bệnh hoặc biểu hiện của bệnh tật. Mối bận tâm hàng đầu của một người đang
           tuyệt vọng là tình trạng chán nản với sự tồn tại của mình, nhưng điều đó

           không có nghĩa là họ mắc bệnh tâm thần. Rất có thể vì cho rằng tình trạng
           chán nản ấy là triệu chứng của bệnh tâm thần nên nhiều bác sĩ đã dùng các
           loại thuốc an thần như một phương án giúp các bệnh nhân chôn giấu sự thất

           vọng về cuộc sống. Trong khi đó, đúng ra nhiệm vụ của bác sĩ là phải dẫn
           dắt bệnh nhân trưởng thành và phát triển qua những bất hạnh trong đời.

               Liệu pháp ý nghĩa có nhiệm vụ trợ giúp bệnh nhân tìn thấy ý nghĩa trong

           cuộc sống của họ. Bởi vì liệu pháp ý nghĩa khiến người bệnh nhận ra được ý
           nghĩa bị che khuất trong sự tồn tại của mình, cho nên nó là một quá trình
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78