Page 49 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 49

Chúng tôi trải qua ngày cuối cùng trong trại với tâm trạng háo hức chờ
           đón tự do. Nhưng chúng tôi đã vui mừng quá sớm. Phái đoàn Chữ Thập Đỏ
           đảm bảo với chúng tôi rằng một thỏa thuận đã được ký kết và trại sẽ không

           bị sơ tán. Nhưng vào đêm đó, bọn lính SS đã đến với những chiếc xe tải và
           mang theo lệnh sơ tán. Những tù nhân cuối cùng ở lại sẽ được chuyển đến
           trại trung tâm, từ nơi đó chúng tôi sẽ được chuyển đến Thụy Điển trong vòng
           48 tiếng để đổi lấy một số tù nhân chiến tranh. Chúng tôi khó mà nhận ra các
           lính SS lúc này. Họ rất thân thiện, cố gắng thuyết phục chúng tôi đừng sợ khi

           bước lên xe, nói rằng chúng tôi nên biết ơn vì sự may mắn này. Những người
           còn khỏe tập trung trong xe tải, còn những người bệnh nặng và yếu sức được
           khiêng lên. Tôi và bạn tôi - chúng tôi lúc này không cần giấu những chiếc ba

           lô nữa - đứng ở nhóm cuối, từ nhóm đó 13 người sẽ được chọn cho chuyến
           xe cuối cùng. Vị bác sĩ trưởng đếm số lượng cần thiết, nhưng ông ấy đã bỏ
           sót hai chúng tôi. Người thứ 13 đã được đưa lên xe tải còn chúng tôi bị bỏ lại
           phía sau. Tâm trạng chúng tôi nhanh chóng đi từ ngạc nhiên đến tức giận và
           thất vọng, chúng tôi trách vị bác sĩ trưởng. Ông xin lỗi, nói rằng vì quá mệt

           và bị phân tâm, ông nghĩ rằng chúng tôi vẫn còn có ý định muốn bỏ trốn.
           Chúng  tôi  ngồi  xuống  mà  cơn  giận  vẫn  dâng  trào,  trên  vai  vẫn  còn  đeo
           những chiếc ba lô, cả hai cùng với những tù nhân còn lại chờ đợi chuyến xe

           cuối. Chúng tôi phải đợi rất lâu. Cuối cùng, chúng tôi nằm trên những tấm
           nệm trong căn phòng bỏ trống của lính canh, kiệt sức vì đã phấn khích trong
           những ngày giờ qua, dao động liên tục giữa tâm trạng hy vọng và thất vọng.
           Chúng tôi ngủ thiếp đi, để nguyên cả quần áo, giày dép trên người để sẵn
           sàng cho chuyến đi.


               Tiếng ồn từ súng trường và đạn pháo đánh thức chúng tôi; các vệt sáng
           của súng đạn đan chéo trong phòng. Vị bác sĩ trưởng xông vào và ra lệnh
           cho  chúng  tôi  nằm  úp  xuống  sàn  nhà.  Một  tù  nhân  từ  trên  giường  nhảy

           xuống,  đạp  trúng  bụng  tôi.  Tôi  tỉnh  giấc  hoàn  toàn!  Rồi  chúng  tôi  hiểu
           chuyện gì đang xảy ra: chiến trường đã lan đến chỗ chúng tôi! Tiếng súng rồi
           cũng ngớt và bình minh ló dạng. Bên ngoài, trên chiếc cọc ngay cổng trại,

           một chiếc cờ trắng bay phấp phới trong gió.

               Nhiều tuần sau, chúng tôi nhận ra rằng ngay cả trong những giờ phút cuối
           cùng đó, số phận vẫn đùa giỡn với số ít tù nhân còn lại chúng tôi. Chúng tôi
           nhận ra sự mong manh của kiếp người, đặc biệt là trong những thời khắc

           giữa sự sống và cái chết. Người ta đưa cho tôi những tấm hình đã được tìm
           thấy trong một trại nhỏ cách trại của chúng tôi không xa. Các bạn của chúng
           tôi, những người đã nghĩ rằng họ đang trên đường đến với tự do vào đêm
           hôm ấy, đã bị đưa lên những chiếc xe tải chở đến trại này, ở đó họ bị nhốt

           trong những dãy nhà kho khóa chặt và bị thiêu cho đến chết. Những thi thể
           bị cháy thành than ở nhiều chỗ đã được nhận diện trên tấm ảnh. Một lần nữa,
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54