Page 48 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 48
trong trại ra lệnh di tản toàn trại trước hoàng hôn. Thậm chí một số ít tù nhân
còn lại (người bệnh, các bác sĩ, và một vài “y tá”) cũng phải rời đi. Đến đêm,
trại bị đốt cháy. Vào buổi trưa, các xe tải tiếp nhận người bệnh vẫn chưa đến.
Thay vào đó, tất cả các cánh cổng trại bỗng nhiên bị đóng lại và hàng rào
kẽm gai được bọn lính SS giám sát chặt chẽ để không một ai có thể trốn
thoát. Các tù nhân còn lại có nguy cơ bị thiêu cháy cùng với trại. Lần thứ
hai, tôi và bạn tôi quyết định bỏ trốn.
Chúng tôi được lệnh phải chôn ba xác người bên ngoài hàng rào kẽm gai.
Trong trại chỉ còn có hai chúng tôi đủ sức làm việc này. Gần như tất cả
những người khác đều đang nằm trong các dãy nhà còn dùng được, sốt mê
man. Chúng tôi lên kế hoạch: Chúng tôi sẽ giấu chiếc ba lô của bạn tôi trong
cái chậu giặt đồ cũ vốn được dùng như cái quan tài và chuyển nó ra ngoài
cùng với cái xác đầu tiên. Khi chuyển cái xác thứ hai, chúng tôi sẽ giấu ba lô
của tôi bên trong và đến lần chuyển xác thứ ba, chúng tôi sẽ bỏ trốn. Hai
chuyến đầu tiên diễn ra theo đúng kế hoạch. Sau khi trở về, tôi đợi anh bạn
đi tìm một ít bánh mì để chúng tôi có thể ăn trong vài ngày tới trong rừng.
Tôi chờ đợi. Mười phút trôi qua. Tôi trở nên mất kiên nhẫn khi không thấy
anh ấy quay lại. Sau ba năm trong tù, nhiều lần tôi đã mường tượng khung
cảnh ngày tự do, cảm giác tuyệt vời khi được chạy đến chiến tuyến. Nhưng
ngày ấy vẫn chưa đến.
Vào lúc bạn tôi quay trở lại, cánh cổng trại mở ra. Một chiếc xe tuyệt đẹp,
màu sáng, sơn một chữ thập đỏ lớn, chầm chậm chạy vào trong. Một phái
đoàn từ Hội Chữ Thập Đỏ Quốc Tế ở Geneva đã đến, trại và những người tù
được bảo vệ dưới quyền kiểm soát của những người này. Phái đoàn tạm trú
trong một trang trại ở vùng lân cận để có thể đến được trại vào bất cứ lúc nào
trong trường hợp khẩn cấp. Giờ thì ai thèm quan tâm về việc chạy trốn nữa
chứ? Những chiếc hộp đựng đầy thuốc được dỡ xuống khỏi xe, thuốc lá
được phân phát, người ta chụp ảnh chúng tôi, không bao giờ chúng tôi có thể
quên niềm hạnh phúc dâng trào tại thời khắc ấy. Giờ thì chúng tôi không cần
phải mạo hiểm chạy đến nơi chiến sự nữa.
Trong lúc vui mừng, chúng tôi quên mất cái xác thứ ba, vì vậy chúng tôi
khiêng cái xác ra ngoài và đặt vào cái huyệt nhỏ mà chúng tôi đã đào cho ba
xác chết. Người lính canh đi cùng với chúng tôi - một người khá hiền lành -
đột nhiên trở nên hòa nhã. Anh ấy thấy tình thế có thể đã thay đổi và cố gắng
lấy lòng chúng tôi. Anh ấy tham dự buổi cầu nguyện ngắn dành cho những
người chết trước khi lấp đất. Sau những căng thẳng và hào hứng trong những
giờ phút vừa rồi, sau những ngày cuối cùng trong cuộc đua của chúng tôi với
tử thần, những lời cầu nguyện tha thiết của chúng tôi cho sự thanh thản, bình
an cuối cùng cũng được nhiệt thành cất lên.