Page 43 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 43

vong bình quân mỗi ngày trong trại). Nơi đó có một cái hầm dẫn nước thông
           tới các ống nước. Tôi thường ngồi trên cái nắp gỗ của căn hầm này mỗi khi
           không phải làm việc. Tôi chỉ ngồi và nhìn về phía những triền dốc có hoa

           xanh mướt và những ngọn đồi xanh mờ xa xa của vùng Bavaria được đóng
           khung trong những vòng dây thép gai chằng chịt. Tôi đã mơ màng một cách
           thiết tha, đầu óc lang thang lên vùng phía Bắc và Tây Bắc theo hướng nhà
           mình, nhưng tất cả những gì tôi thấy được chỉ là những đám mây lơ lửng
           trên bầu trời.


               Những cái xác lúc nhúc giòi bọ bên cạnh cũng không ảnh hưởng đến tôi.
           Chỉ có bước chân của những tên lính gác đi ngang mới có thể kéo tôi ra khỏi
           những giấc mơ của mình; hoặc là tiếng gọi từ khu bệnh xá, hoặc là để nhận

           những đồ dùng y tế mới được chuyển đến bệnh xá - gồm khoảng 5 hoặc 10
           viên thuốc aspirin cho 50 bệnh nhân trong nhiều ngày. Tôi nhận thuốc rồi
           chia đều ra, cảm nhận mạch đập của bệnh nhân và cấp nửa viên thuốc cho

           những trường hợp bệnh nặng. Những ca bệnh đã đến mức vô phương cứu
           chữa sẽ không được nhận thuốc. Việc này sẽ chẳng giúp ích gì cho họ, hơn
           nữa  nên  dành  thuốc  cho  những  người  vẫn  còn  chút  ít  hy  vọng  sống.  Với
           những trường hợp nhẹ, tôi chẳng có gì ngoài những lời động viên. Tôi lê
           bước đến chỗ nằm của từng bệnh nhân, cố gắng an ủi họ mặc dù tôi cũng yếu

           và mất sức từ lúc bị sốt. Rồi tôi quay lại nơi riêng tư của mình trên cái nắp
           gỗ che hầm nước.

               Cái hầm này có lần đã vô tình cứu mạng của ba người tù. Trước ngày giải

           phóng không lâu, có nhiều cuộc vận chuyển tù nhân hàng loạt đến Dachau;
           và ba tù nhân này đã khôn ngoan cố tìm cách để không bị chuyển đi. Họ leo
           xuống cái hầm và núp ở đó, trốn bọn lính. Tôi bình tĩnh ngồi trên nắp, ra vẻ
           không biết gì và chơi một trò chơi trẻ con là ném đá qua những hàng rào dây

           kẽm gai. Nhìn thấy tôi, lính canh ngập ngừng một chút nhưng rồi bỏ qua.
           Một lúc sau tôi nói với ba người bên dưới rằng điều nguy hiểm tồi tệ nhất đã
           qua.


               Người  ở  bên  ngoài  trại  thật  khó  có  thể  hiểu  được  rằng  cuộc  sống  của
           người trong trại hầu như chẳng có giá trị gì. Các tù nhân trong trại tuy chai
           sạn, nhưng cũng nhận thức rõ rằng khả năng sống sót của những người có
           mặt trong chuyến vận chuyển người bệnh chắc chắn là con số 0. Những cái

           xác gầy yếu của người bệnh được ném vào xe đẩy và được những người tù
           kéo đi trong nhiều dặm, dưới cơn bão tuyết, để đến trại tiếp theo. Nếu một
           trong số người bệnh chết trước khi chiếc xe được kéo đi, anh ta cũng sẽ bị
           quẳng lên xe - danh sách phải chính xác! Danh sách là thứ duy nhất quan

           trọng. Một người chỉ được tính khi anh ấy có một số hiệu. Cái đại diện cho
           mỗi sinh mạng chỉ là một con số: chết hoặc sống - điều đó không quan trọng;
   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48