Page 41 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 41

cả”.

               “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”, tôi hỏi, thật sự không hiểu lý do đằng sau
           lời phán xét kia. Lúc ấy, tôi nhớ lại tất cả mọi việc: 5 giờ sáng, bên ngoài trời

           vẫn  còn  tối.  Tôi  đang  nằm  trên  tấm  ván  cứng  trong  khu  bệnh  xá,  nơi  có
           khoảng 70 người đang “được chăm sóc”. Chúng tôi bệnh và không phải rời
           trại để đi làm; không phải đi xếp hàng. Chúng tôi có thể nằm cả ngày ở một
           góc nhỏ trong bệnh xá, ngủ chập chờn và chờ đến lúc được phát bánh mì (dĩ

           nhiên, phần bánh mí sẽ bị cắt giảm) và phần xúp trong ngày (toàn nước và
           cũng bị giảm số lượng). Nhưng chúng tôi hài lòng; chúng tôi hạnh phúc cam
           chịu tất cả. Trong lúc nằm cuộn mình vào nhau để giữ ấm, và cũng vì quá
           lười, không buồn cử động nếu không cần thiết, chúng tôi nghe thấy tiếng còi

           chát chúa và những tiếng la hét ở ngoài sân, nơi những người làm ca đêm
           vừa trở về và đang được điểm danh. Cánh cửa mở toang, gió tuyết lạnh lùa
           vào trong bệnh xá. Một người tù kiệt sức, toàn thân phủ đầy tuyết, chạy vào
           phòng  và  ngồi  xuống  một  vài  phút.  Nhưng  tên  trạm  trưởng  lôi  anh  ấy  ra

           ngoài. Quy định nghiêm ngặt không cho người lạ vào khu nhà trong khi đang
           tiến  hành  điểm  danh.  Tôi  thấy  thương  cảm  cho  người  ấy  biết  bao  và  vui
           mừng vì mình không phải là người ấy, thay vào đó tôi lại ốm và có thể ngủ
           chập chờn trên những chiếc giường bệnh! Căn bệnh quả thật là một vị cứu

           tinh cho tôi trong hai ngày ở đó, và tôi có thể được nghỉ thêm hai ngày nữa.

               Khi nhìn thấy những tấm ảnh trên tạp chí, ký ức về những ngày nằm bệnh
           trong trại lại hiện về trong tâm trí tôi. Sau khi nghe tôi giải thích, mọi người
           đã hiểu tại sao tôi không thấy tấm ảnh là đáng sợ: những người trong các bức

           ảnh đó có lẽ cũng không quá bất hạnh.

               Ngày thứ tư trong khu bệnh xá, tôi vừa bị điều động đi làm ca đêm thì vị
           bác sĩ trưởng bước vào và muốn tôi tình nguyện phục vụ y tế ở một trại khác

           đang có nhiều bệnh nhân bị sốt. Mặc kệ lời khuyên của các bạn mình (và bất
           chấp sự việc rằng hầu như không có đồng nghiệp nào của tôi tình nguyện),
           tôi vẫn quyết định xung phong. Tôi biết rằng khi nhận công việc đó, có thể

           tôi sẽ chết sớm. Nhưng nếu tôi phải chết ở đó thì ít nhất cái chết của tôi cũng
           có ý nghĩa. Tôi nghĩ chắc chắn việc có thể giúp đỡ những người tù khác với
           tư cách bác sĩ sẽ có ý nghĩa hơn là sống một cuộc đời tẻ nhạt và cuối cùng
           phí hoài nó trong vai một tên lao động khổ sai vô nghĩa.


               Đối với tôi, đây là một phép toán đơn giản, tôi không phải hy sinh gì cả.
           Nhưng viên sĩ quan từ đội vệ sinh đã bí mật ra lệnh phải “chăm sóc kỹ” hai
           bác sĩ tình nguyện trong suốt thời gian chúng tôi ở đó. Trông chúng tôi yếu
           ớt đến nỗi anh ta sợ rằng mình sẽ có thêm hai cái xác hơn là hai bác sĩ.


               Như tôi đã đề cập trước đó, ở trong trại tập trung, việc giữ mạng sống của
   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46