Page 46 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 46

từng từ một - như thế nào không, mặc dù anh đã khóc như trẻ con?

               Sáng hôm sau, tôi bị chuyển đi theo đoàn. Lần này không phải là trò bịp.
           Chúng tôi không đi đến phòng hơi ngạt mà thật sự đến trại an dưỡng. Những

           người đã thương tiếc cho tôi vẫn ở lại trong trại cũ với điều kiện sống còn tồi
           tệ hơn ở trại mới của chúng tôi. Họ đã cố tự cứu mình, nhưng việc ấy rốt
           cuộc chỉ là sự đóng đinh của chính họ vào số phận. Nhiều tháng sau, khi đã

           được tự do, tôi gặp lại một người bạn ở trại cũ. Anh ấy, một kiểm soát viên
           trong trại, đã kể cho tôi nghe việc anh đã tìm thấy những mảnh thịt người bị
           cắt ra từ các xác chết đang được nấu trong nồi như thế nào. Trong trại đã xảy
           ra tình trạng ăn thịt người. Tôi đã rời khỏi đó đúng lúc.


               Điều này khiến tôi nhớ đến câu chuyện về thần chết ở Teheran. Một lần
           nọ, một người Ba Tư giàu có đang đi dạo trong vườn cùng người đầy tớ của
           mình. Người hầu ấy khóc rằng anh ta vừa mới gặp Thần Chết và bị Thần
           Chết dọa nạt. Anh cầu xin chủ nhân cho mình một con ngựa chạy thật nhanh

           để có thể trốn đến Teheran vào buổi chiều hôm ấy, Người chủ bằng lòng và
           người hầu phi nước đại trên lưng ngựa. Khi trở về nhà, chính người chủ lại
           gặp Thần Chết và ông đã hỏi: “Tại sai ngài dọa nạt và làm tên hầu của ta
           khiếp sợ?”. Ta chẳng dọa nạt gì cả, ta chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên vì thấy hắn ở đây

           mà thôi. Theo dự tính, ta sẽ gặp hắn ở Teheran đêm nay”, Thần Chết nói.

               Người tù thường rất sợ hãi khi phải đưa ra quyết định và hành động. Đó là
           kết  quả  từ  niềm  tin  rằng  số  phận  làm  chủ  con  người,  và  rằng  con  người

           không nên cố tác động vào số phận bằng bất cứ cách nào mà hãy để nó tự
           diễn ra. Ngoài ra, sự vô cảm cũng góp phần không nhỏ trong việc tác động
           đến tâm lý của người tù. Có một số khoảnh khắc cần phải đưa ra quyết định
           thật nhanh, quyết định sẽ đem lại sự sống hoặc cái chết, thì người tù vẫn

           muốn để số phận định đoạt cho mình. Sự tránh né này thể hiện rõ ràng nhất
           khi người tù phải đưa ra quyết định ở lại hay bỏ trốn. Trong thời khắc phải
           đưa ra quyết định - thời khắc này thường kéo dài vài phút - anh ta luôn phải
           chịu đựng sự hành hạ của Địa Ngục. Mình có nên thử bỏ trốn? Mình có nên

           mạo hiểm?

               Tôi cũng đã từng trải qua cảm giác khổ sở như vậy. Khi trận địa tiến đến
           gần hơn, tôi đã có cơ hội bỏ trốn. Một đồng nghiệp của tôi được phái đến các

           khu trạm bên ngoài trại để thực hiện nhiệm vụ y tế có ý định bỏ trốn và đưa
           tôi đi cùng anh ấy. Trong lúc giả vờ bàn bạc về ca bệnh đòi hỏi lời tư vấn
           của chuyên gia, anh ấy lôi tôi ra ngoài. Bên ngoài trạm, một thành viên của
           phong trào kháng chiến nước ngoài sẽ đưa cho chúng tôi đồng phục và tài
           liệu. Vào phút cuối, do một vài trục trặc kỹ thuật, chúng tôi buộc phải trở về

           trại. Chúng tôi đã tranh thủ cơ hội này để chuẩn bị một số đồ đạc cho mình -
           một ít khoai tây hư - và tìm một chiếc ba lô.
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51