Page 44 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 44

cuộc sống của “một con số” nào có quan trọng gì. Cái gì đằng sau con số ấy
           và cuộc sống ấy chẳng có giá trị gì: số phận, tiểu sử, tên họ của một con
           người. Trong chuyến vận chuyển các bệnh nhân mà tôi với tư cách bác sĩ

           phải đi cùng từ một trại ở Bavaria đến một trại khác, có một tù nhân trẻ mà
           anh trai của cậu không có trong danh sách và đáng lẽ ra anh ta sẽ bị bỏ lại
           đằng sau. Cậu bé đã năn nỉ thống thiết đến nỗi người quản trại quyết định sẽ
           đổi người: có một tù nhân muốn được ở lại và người anh được nhận vào thế
           chỗ cho người này. Nhưng danh sách phải chính xác! Điều đó thật dễ dàng.

           Người anh trai chỉ cần đổi số hiệu của mình với một tù nhân khác.

               Như tôi đã đề cập trước kia, chúng tôi không có giấy tờ gì; chỉ riêng việc
           giữ được mạng sống của mình đã là một điều vô cùng may mắn rồi. Còn lại,

           tất cả đều không quan trọng. Tất cả những điều khác về chúng tôi, chẳng hạn
           như  đống  quần  áo  rách  trên  bộ  xương  gầy  còm,  chỉ  được  quan  tâm  nếu
           chúng tôi bị chỉ định vào chuyến vận chuyển người bệnh. Mọi người lục soát

           các “Moslem” đã chết một cách thô bạo để xem chiếc áo khoác hoặc đôi
           giày của họ có tốt hơn của mình hay không. Dù gì thì số phận của họ đã
           chấm hết, nhưng những người còn lại trong trại vẫn phải làm việc và vì thế
           phải tận dụng mọi phương tiện để tìm cơ hội sống sót cho mình. Trái tim của
           người tù dường như đã chai sạn. Họ nhận thấy số mệnh của mình hoàn toàn

           tùy thuộc vào tâm trạng của những tên lính canh - những quân cờ của số
           phận - và điều này càng khiến họ ít giống con người hơn.

               Trong suốt thời gian ở Auschwitz, tôi đã đưa ra một quy tắc ứng xử cho

           bản thân, và với kinh nghiệm của mình, tôi có thể khẳng định rằng đây là
           một quy tắc hữu hiệu. Hầu hết những người bạn tù của tôi sau này cũng noi
           theo quy tắc này. Nhìn chung, tôi sẽ thành thật trả lời tất cả các câu hỏi và
           chỉ dừng lại ở đó, tuyệt đối không bàn về những việc không được hỏi tới.

           Nếu  người  ta  hỏi  tôi  về  tuổi,  tôi  sẽ  trả  lời  về  tuổi.  Nếu  hỏi  tôi  về  nghề
           nghiệp, tôi sẽ nói “bác sĩ” nhưng không nói chi tiết. Buổi sáng đầu tiên ở
           Auschwitz,  một  lính  SS  bước  đến  sân  tập  trung.  Chúng  tôi  bị  chia  thành
           những nhóm nhỏ: nhóm tầm bốn mươi tuổi, nhóm dưới bốn mươi tuổi, nhóm

           công nhân cơ khí, kỹ sư, và cứ thế. Rồi chúng tôi lại bị tách ra, tạo thành
           những nhóm mới. Nhóm của tôi bị đưa sang một dãy nhà khác, tại đấy chúng
           tôi lại phải xếp hàng. Sau khi bị phân loại một lần nữa và trả lời những câu
           hỏi về tuổi và nghề nghiệp, tôi bị đưa qua một nhóm nhỏ hơn. Một lần nữa,

           chúng tôi lại bị đưa qua một trạm khác và bị phân nhóm khác. Điều này tiếp
           diễn thêm vài lần nữa, tôi thấy khổ sở, lạc lõng giữa những người lạ đang nói
           những thứ ngôn ngữ kỳ quặc. Rồi đến làn xét chọn cuối cùng, tôi thấy mình
           quay trở lại nhóm mà tôi đã bị xếp vào ở lần phân loại đầu tiên! Họ chắc

           không để ý rằng tôi đã bị đưa từ trạm này sang trạm khác trong lúc chờ đợi.
           Nhưng tôi nhận ra trong những phút ngắn ngủi ấy, số phận đã đi lướt qua tôi
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49