Page 39 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 39
không lò thiêu, không phòng hơi ngạt! Điều đó có nghĩa là nếu một người
chẳng may trở thành một “Moslem” thì người đó cũng sẽ không bị đưa thẳng
đến phòng hơi ngạt mà phải chờ đến chuyến “vận chuyển bệnh nhân” về lại
Auschwitz. Sự ngạc nhiên sung sướng này đã khiến tâm trạng chúng tôi phấn
chấn lên. Lời ước của viên tự quản của chúng tôi ở Auschwitz đã thành hiện
thực: chúng tôi đã nhanh chóng được chuyển đến một khu trại không “ống
khói” - không giống Auschwitz. Chúng tôi cười và đùa nghịch, bất chấp
những gì mình sẽ phải trải qua trong những giờ tới.
Khi điểm danh, một trong số chúng tôi không có mặt. Thế là chúng tôi
buộc phải đợi bên ngoài dưới mưa, trong cơn gió lạnh cho đến khi người ta
tìm thấy người vắng mặt đó. Cuối cùng người ta tìm thấy anh ấy trong khu
nhà mà anh đã ngủ quên do kiệt sức. Việc điểm danh chuyển thành việc
trừng phạt tập thể. Suốt cả đêm cho đến sáng, chúng tôi buộc phải đứng
ngoài sân, lạnh cóng và ướt sũng sau chuyến hành trình căng thẳng. Tuy
nhiên, tất cả chúng tôi đều thấy vui! Vui vì không có bóng dáng của ống
khói lò thiêu và vì Auschwitz đã ở phía sau.
Một lần khác, chúng tôi nhìn thấy một nhóm tù bị kết án đi ngang qua chỗ
làm việc của chúng tôi. Tính tương đối về sự bất hạnh hiện lên mới rõ rệt
làm sao! Chúng tôi ghen tị với những người tù phạm tội thật sự ấy. Họ chắc
chắn có cuộc sống điều độ, an toàn và hạnh phúc. Họ chắc chắn có được cơ
hôi tắm rửa thường xuyên - chúng tôi buồn bã nghĩ. Họ chắc chắn có bàn
chải răng, bàn chải giặt, nệm ngủ - mỗi người một cái - và hàng tháng nhận
được thư từ tin tức về người thân, hoặc ít nhất cũng biết được họ có còn sống
hay không. Còn chúng tôi đã mất cái quyền ấy từ rất lâu rồi. Và chúng tôi
cũng cảm thất ghen tỵ khi một số người trong chúng tôi có cơ hội vào nhà
máy và làm việc trong một căn phòng có mái che! Ai cũng ao ước có được
sự may mắn nhỏ nhoi đó. Nhưng những điều được gọi là “may mắn” này
cũng có nhiều mức độ khác nhau. Trong số các đội làm việc ngoài trại (tôi là
thành viên của một trong các đội đó) có một vài đơn vị được xem là tệ hơn
những đơn vị khác. Một số tù nhân phải chịu cảnh lội ở khu đất sình lầy trên
sườn dốc để dỡ than từ xe đẩy xuống trong suốt 12 giờ liền. Hầu như mỗi
ngày đều có tai nạn xảy ra với công việc cực khổ này, và thường là dẫn đến
tử vong.
Ở môt số nhóm làm việc khác, tên quản đốc giám sát theo cách truyền
thống, tức là bằng roi vọt. Điều này khiến chúng tôi cảm thấy khá may mắn
khi không thuộc quyền quản lý của bọn chúng hoặc nếu có cũng chỉ tạm
thời. Một lần nọ, thật không may tôi lại rơi vào một nhóm như thế. Trước khi
chuông báo động có không kích vang lên, chúng tôi làm việc liên tục suốt
hai giờ không nghỉ (trong thời gian này, tên quản đốc đặc biệt để mắt tới tôi).