Page 35 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 35

Sức mạnh bên trong giúp cho người tù tìm thấy sự cứu rỗi trong nỗi cô
           đơn, trống vắng và buồn chán trước cuộc sống. Những lúc rỗi rãi hiếm hoi,
           trí tưởng tượng của người tù thường trở về sống với quá khứ. Những điều họ

           nhớ nhiều nhất không phải là những sự kiện quan trọng mà là những sự việc
           bé nhỏ, vặt vãnh. Không gian hoài niệm tô điểm thêm cho những sự việc rất
           đỗi bình dị ấy một ý nghĩa đặc biệt. Thế giới của những mảnh ký ức chắp nối
           ấy  dường  như  rất  xa  xăm,  và  tâm  trí  phải  cố  hết  sức  mới  có  thể  tái  hiện
           chúng: Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh tôi đi xe buýt, mở cửa căn hộ, trả lời

           điện thoại và bật đèn. Suy nghĩ của tôi thường tập trung vào những chi tiết
           như thế, và những ký ức này có thể khiến tôi bật khóc.

               Cuộc sống nội tâm của người tù có khuynh hướng sâu sắc hơn nên giờ

           đây cái nhìn của họ về nghệ thuật và thiên nhiên cũng khác trước - họ có một
           cảm nhận mà trước kia họ chưa từng biết đến. Nhờ đó mà đôi khi họ quên
           mất hoàn cảnh tồi tệ của mình. Nếu có ai đó nhìn thấy khuôn mặt của chúng

           tôi trên chuyến đi từ Auschwitz đến trại Bavaria, lúc chúng tôi đang nhìn qua
           những song chắn cửa sổ chiêm ngưỡng những ngọn núi ở Salzburg in hình
           trên nền trời lồng lộng ánh chiều tà, thì người đó sẽ không bao giờ nghĩ rằng
           đấy là khuôn mặt của những người đã từ bỏ hy vọng về cuộc sống và tự do.
           Cho dù điều đó là sự thật đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể rời mắt

           khỏi  khung  cảnh  thiên  nhiên  trước  mắt,  những  cảnh  vật  mà  bao  lâu  nay
           chúng tôi không còn được nhìn thấy.

               Ở trong trại cũng vậy, một người có thể phát hiện và gọi người bạn tù làm

           việc bên cạnh cùng ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp khi mặt trời xuyên qua những
           tàng cây cao trong khu rừng Bavaria (giống như bức vẽ bằng màu nước nổi
           tiếng  của  hoạ  sĩ  Dürer)  -  nơi  chúng  tôi  đã  xây  dựng  một  kho  đạn  bí  mật
           khổng lồ. Một chiều nọ, khi chúng tôi đang ngồi nghỉ trên sàn của khu lều,

           mệt lử, trên tay là những chén xúp, một người tù vội vã chạy vào và gọi
           chúng tôi ra ngoài để ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Đứng bên ngoài lều,
           chúng tôi nhìn những đám mây u ám ửng hồng ở phía Tây và cả bầu trời
           sống động với những đám mây thay đổi hình dạng và màu sắc, từ màu xanh

           thép đến màu đỏ thắm như máu. Màu xám hoang tàn của khu lều trại hoàn
           toàn  tương  phản  với  hình  ảnh  rực  rỡ  của  bầu  trời  phản  chiếu  trong  vũng
           nước trên mặt đất. Sau vài phút lặng im vì xúc động, một người tù đã nói với
           người bên cạnh: “Thế giới này sao có thể đẹp đến thế!”.


               Một lần nọ, chúng tôi đang làm việc trong hào. Bình minh xám xịt vây
           quanh chúng tôi; màu xám của bầu trời; màu xám của tuyết trong ánh sáng
           nhợt nhạt của bình minh; màu xám trên những bộ đồ của những người tù, và

           màu xám u tối trên khuôn mặt họ. Tôi lại nói chuyện trong tâm tưởng với
           người vợ của mình, mà có lẽ cũng là đang đấu tranh để tìm thấy lý do cho sự
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40