Page 30 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 30
hàng giờ liền trong một cái hào, mòn mỏi chờ đợi âm thanh duy nhất phát ra
từ chiếc còi thông báo 9 giờ 30 hay 10 giờ sáng - khoảng thời gian nửa tiếng
được nghỉ để ăn trưa - lúc này, các tù nhân sẽ được tự do bên khẩu phần ăn
của mình (miễn là bánh mì vẫn còn). Các bạn cũng khó mà hiểu được sự khổ
sở của những người tù khi họ liên tục hỏi người quản đốc - nếu người đó
không phải là người quá khắt khe - rằng mấy giờ rồi; và khẽ chạm vào mẩu
bánh mì trong túi áo, trước tiên mân mê nó bằng những ngón tay tê cóng, sau
đó mới bẻ một mẩu nhỏ cho vào miệng, và cuối cùng, với một chút ý chí
cuối cùng, bỏ mẩu bánh mì vào túi trở lại, và tự hứa rằng phải để dành cho
đến chiều.
Dù là vô thức hoặc có ý thức đi nữa thì chúng tôi cũng không ngừng đấu
tranh để tìm ra cách sử dụng hợp lý nhất phần bánh mì ít ỏi vốn chỉ còn được
phát duy nhất một lần vào lúc cuối ngày. Có hai phương án để xử lý vấn đề
này. Một là sẽ ăn hết phần bánh mì đó ngay lập tức. Điều này có hai thuận
lợi, thứ nhất là sẽ thoả mãn ngay cơn đói tức thời trong một lúc, ít nhất một
lần trong ngày, và thứ hai là sẽ không phải lo lắng bị mất trộm. Cách giải
quyết của nhóm thứ hai là chia nhỏ phần bánh mì đó thành nhiều phần cho
nhiều lần sử dụng, và nhóm này cũng có những lí lẽ riêng của họ. Tôi cuối
cùng cũng nhập bọn với nhóm thứ hai.
Thời điểm kinh khủng nhất trong 24h ở trại là thời điểm thức dậy lúc trời
vẫn còn tối, ba tiếng còi inh ỏi lôi chúng tôi dậy từ giấc ngủ mỏi mệt, ai cũng
chưa kịp tỉnh hẳn. Chúng tôi bắt đầu vật vã với đôi giày ướt, cố nhét đôi
chân đau nhức và sưng phồng do bị phù vào trong. Có những tiếng rên rỉ,
kêu than quen thuộc về những phiền phức lặt vặt, chẳng hạn như việc lấy
dây kẽm thay cho dây giày bị đứt. Một sáng nọ, tôi nghe một người mà tôi
biết là rất ngoan cường và tự trọng khóc nấc lên như một đứa trẻ bởi ông
buộc phải đi chân trần trên tuyết do không thể mang vừa đôi giày của mình.
Trong thời khắc kinh khủng đó, tôi tìm thấy một chút an ủi; tôi lấy ra mẩu
bánh mì từ trong túi và khoan khoái nhai trệu trạo.
Sự thiếu ăn là mối quan tâm hàng đầu của các tù nhân, đó cũng là lý do
của sự thiếu vắng yếu tố tình dục ở đây. Ngoài những tác động từ cú sốc ban
đầu, suy dinh dưỡng có lẽ là lời giải thích duy nhất cho điều mà nhà tâm lý
sẽ quan sát được trong các trại toàn đàn ông này: đó là, tỷ dụ như trại lính,
thì ở đây hầu như không xảy ra các lệch lạc về tình dục. Ngay cả trong
những giấc mơ, người tù dường như cũng không quan tâm đến tình dục, mặc
dù các cảm xúc tuyệt vọng, cái đẹp hoặc các cảm giác hưng phấn vẫn thể
hiện rõ ràng trong những giấc mơ.
Với phần lớn tù nhân, mọi nỗ lực của họ được dùng để chống chọi với cái
đói, cái rét và để tập trung giữ lại phần da thịt còn lại đã khiến họ không còn