Page 27 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 27
trút bầu tâm sự thì sự việc này sẽ không xảy ra với tôi. Tôi đã có một chỗ an
toàn bên cạnh hắn. Ngoài ra còn có một thuận lợi nữa. Giống như các bạn
trọng trại, tôi cũng bị chứng phù nề. Chân của tôi sưng phù và lớp da căng
đến nỗi tôi khó mà gập gối lại được. Tôi buộc phải không cột dây giày, chỉ
có như vậy bàn chân sưng to của tôi mới xỏ vừa vào giày. Không còn đủ chỗ
để mang vớ cho dù tôi có vớ đi nữa. Vì vậy, một phần chân trần của tôi lúc
nào cũng ướt và giày lúc nào cũng đầy tuyết. Dĩ nhiên điều này khiến chân
tôi bị tê cóng và nứt nẻ. Mỗi bước đi là một sự tra tấn. Tuyết đông lạnh
quanh giày của chúng tôi trong suốt chuyến đi băng qua cánh đồng tuyết.
Hết người này tới người khác bị trượt ngã và những người phía sau sẽ ngã đè
lên những người phía trước. Thế là hàng người buộc phải dừng lại một lúc.
Một trong những lính canh sẽ chạy tới giải quyết ngay sự cố, hắn đập báng
súng lên những người bị trượt ngã, quát tháo ra lệnh cho họ mau chóng đứng
dậy. Những người đứng ở đầu hàng sẽ ít phải dừng lại còn những người đi
sau sẽ phải vội vã chạy trên đôi chân trần để bắt kịp mọi người. Tôi rất vui
sướng khi được chỉ định là chuyên gia tâm lý riêng cho ngày Capo và được
phép đi ở đầu hàng.
Để đáp trả cho sự tận tuỵ của tôi, mỗi lần chia xúp để ăn trưa tại công
trường, khi tới lượt của tôi, bao giờ hắn cũng múc sâu cái môi đến tận đáy
nồi để vớt cho tôi một ít đậu. Tay Capo này - một cựu quân nhân - thậm chí
còn dám nói với những người quản đốc mà tôi đã gây chuyện rằng hắn biết
tôi là một lao công chăm chỉ. Điều này dĩ nhiên chẳng thể thay đổi ác cảm
của tên quản đốc đối với tôi (một trong nhiều lần tôi thoát chết). Sau chuyện
xảy ra với người quản đốc, ngày hôm sau hắn chuyển tôi qua nhóm làm việc
khác.
Có một số quản đốc rất thông cảm với các tù nhân và đã làm hết sức để
giúp cho chúng tôi có điều kiện làm việc, ăn uống dễ chịu hơn, nhất là ngay
tại công trường xây dựng. Nhưng họ vẫn không ngừng nhắc chúng tôi rằng
một lao động bình thường có thể làm gấp mấy lần chúng tôi trong một thời
gian ngắn hơn. Nhưng họ cũng hiểu rằng một công nhân bình thường sẽ
không thể sống nổi chỉ với 325g bánh mì (đó là về mặt lý thuyết - còn về
thực tế chúng tôi thường nhận ít hơn) và chưa tới một lít xúp mỗi ngày; rằng
một công nhân bình thường sẽ không sống trong sự căng thẳng thần kinh mà
chúng tôi đang phải chịu, không có tin tức từ gia đình - những người đã bị
gửi sang các trại tập trung khác hoặc bị cho chết ngạt ngay lập tức; rằng một
công nhân bình thường sẽ không bị cái chết đe doạ liên tục từng ngày, từng
giờ. Tôi thậm chí còn cho phép bản thân nói với một quản đốc tử tế rằng
“nếu ông có thể học từ tôi cách vận dụng trí não trong khoảng thời gian ngắn
như việc tôi đang học làm đường này từ ông thì tôi thật sự nể phục ông”.
Nghe vậy, ông ấy chỉ mỉm cười.