Page 29 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 29

hiểm. Dù rằng việc kích thích cơ thể bằng hình ảnh các món ăn ngon thật chi
           tiết và hấp dẫn đã phần nào đó giúp các tù nhân giải toả tâm lý tạm thời,
           nhưng nó là một ảo giác, mà nếu xét về mặt tâm lý thì ảo giác chắc chắn là

           có hại.

               Trong suốt thời gian ở tù sau này, khẩu phần ăn mỗi ngày của chúng tôi
           chỉ còn là nước xúp - được phân phát một lần trong ngày kèm với một mẩu

           bánh mì. Ngoài bữa ăn đó, chúng tôi còn có một “bữa ăn bổ sung” trong
           ngày: hôm thì một mẩu bơ vụn hoặc một lát xúc xích, hôm là một miếng
           phô-mát,  có  khi  lại  là  một  chút  mật  ong  hoặc  là  một  thìa  mứt.  Về  dinh
           dưỡng, chế độ ăn này chắc chắn không đáp ứng được yêu cầu tối thiểu của
           cơ thể, nhất là khi các tù nhân phải lao động chân tay nặng nhọc không nghỉ

           ngơi, phơi mình trong tiết trời lạnh buốt không đủ quần áo che người. Những
           người bị bệnh được “chăm sóc đặc biệt” - tức là những người được phép
           nằm ở trong lều trại mà không cần phải rời trại để đi làm việc - thậm chí còn

           bị đối xử tệ hơn.

               Khi  những  lớp  mỡ  dưới  da  biến  mất,  trông  chúng  tôi  chẳng  khác  nào
           những bộ xương khô, có khác chăng là được khoác thêm lớp da và bộ quần
           áo cũ rách. Cơ thể chúng tôi bị bào mòn theo từng ngày. Nó sử dụng chính

           nguồn dưỡng chất đã tích luỹ để duy trì sự tồn tại của chính nó. Sau nhiều
           lần quan sát, mỗi một người trong chúng tôi có thể dự đoán khá chính xác ai
           sẽ là người ra đi tiếp theo và khi nào. “Anh ấy không còn sống được lâu đâu”
           hoặc “Tiếp theo sẽ là anh ấy”, chúng tôi thì thầm trong lúc bắt chấy rận cho

           nhau. Mỗi một ngày qua đi, đến chiều tối, chúng tôi quan sát chính cơ thể
           trần truồng của mình và có cùng suy nghĩ: Cơ thể của tôi thực sự chỉ còn là
           một cái xác. Tôi còn gì là tôi nữa? Tôi vẫn là tôi bên dưới lớp da bọc xương
           này, là một thành viên thuộc đám đông đằng sau hàng rào kẽm gai, tụ tập

           trong những lều trại chật hẹp. Tôi là một phần của đám người mà mỗi ngày
           ai ai cũng nhận ra rằng một phần nào đó của cơ thể bắt đầu mục rã.

               Như đã đề cập ở trên, ý nghĩ về thức ăn và các món khoái khẩu đã ăn sâu

           vào trong nhận thức của người tù. Mỗi khi có thời gian rảnh là họ nghĩ ngay
           đến thức ăn, đây là điều không thể tránh khỏi. Mọi người sẽ thông cảm với
           chúng tôi khi biết rằng ngay cả những người cứng cỏi nhất trong chúng tôi
           cũng ao ước đến ngày có đủ thức ăn, không phải chỉ vì cơ thể chúng tôi thèm

           khát thức ăn, mà còn vì biết rằng những chuỗi ngày sống không ra sống này -
           sự thiếu thốn những nhu cầu tối thiểu của con người khiến chúng tôi không
           thể nghĩ gì khác ngoài thức ăn - cuối cùng cũng chấm dứt.

               Những người chưa từng trải qua hoàn cảnh như vậy thì khó mà hiểu được

           những cuộc đấu tranh tinh thần dữ dội mà một người đang trong cơn đói phải
           trải qua. Họ khó mà hiểu được nỗi thống khổ của việc phải đứng đào xới
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34