Page 26 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 26
trong hai ngày thôi! Mày chẳng làm được cái thá gì ở đời cả. Trước đây mày
làm gì hả đồ con lợn? Kinh doanh à?
Tôi định không nói gì. Nhưng tôi phải cẩn trọng với lời đe doạ sẽ giết tôi,
vì vậy tôi đứng thẳng người và nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Tôi là bác sĩ chuyên khoa.
- Cái gì? Bác sĩ cơ à? Chắc mày moi được rất nhiều tiền từ mọi người hả?
- Sự thật thì tôi gần như làm không công trong các bệnh viện dành cho
người nghèo.
Nhưng lúc này thì tôi đã nói quá nhiều. Hắn lao đến và đánh tôi, la hét
như một kẻ điên. Tôi không nhớ rõ hắn đã la hét những gì.
Từ câu chuyện nhỏ nhặt này, tôi muốn cho mọi người biết rằng có những
khoảnh khắc, sự phẫn uất cũng vỡ oà ngay cả với người tù chai sạn nhất - tôi
uất ức không phải vì sự độc ác và những cú đánh của hắn, mà vì hắn đã nhục
mạ tôi. Lúc ấy, tôi tức giận bởi vì tôi phải lắng nghe một gã chẳng biết gì về
cuộc sống của tôi, một gã (tôi phải thú nhận: câu nói mà tôi đã nói với các
bạn tù của mình sau sự việc ấy, đã đem lại cho tôi cảm giác khoái chí của trẻ
con) “thô tục và hung bạo đến nỗi cả y tá ở khu vực bên ngoài ở bệnh viện
của tôi còn không cho phép hắn vào khu vực chờ”.
May thay, nhóm của tôi được một Capo có thiện cảm với tôi quản lý; hắn
ta thích tôi bởi vì trong những lần đi bộ đến công trường, tôi chịu lắng nghe
nhưng câu chuyện yêu đương và các rắc rối trong đời sống hôn nhân của
hắn. Tôi đã tạo ấn tượng với hắn về khả năng phân tích tính cách cũng như
việc đưa ra những lời khuyên tâm lý. Hắn dành cho tôi một sự cảm kích đặc
biệt và điều này có lợi cho tôi rất nhiều. Trong nhiều dịp, hắn đã cho tôi đi
cạnh trong năm hàng đầu của chi đội, mỗi chi đội gồm khoảng 280 người.
Sự ưu ái này rất quan trọng. Chúng tôi phải xếp hàng từ sáng sớm trong khi
trời vẫn còn mờ tối. Ai cũng sợ bị trễ và phải đứng ở những hàng sau. Nếu
phải chọn người cho những công việc vất vả, nhân viên Capo cấp cao sẽ đến
và thường chọn những người mình cần từ hàng phía sau. Những người này
phải đi ngay đến một nơi làm việc khác, nhất là làm những loại việc đáng sợ
dưới sự điều khiển của các lính canh lạ. Thỉnh thoảng, nhân viên Capo cấp
cai sẽ chọn những người ở năm hàng đầu, nhiệm vụ của những người được
chọn là bắt những người đang cố tỏ vẻ nhanh nhẹn. Tất cả sự phản đối và
van xin đều bị dập tắt bởi những cú đá, và các nạn nhân được chọn sẽ bị lùa
vào chỗ họp trong tiếng la hét và và những cú đánh.
Tuy nhiên, chỉ cần người lính Capo quản lý nhóm của tôi vẫn còn muốn