Page 25 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 25
giác đau về tinh thần do bất công, vô lý mới khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm
nhất.
Lạ là ở chỗ, có khi một vết hằn trong tâm trí còn khiến người ta đau đớn
hơn cả vết roi trên thân xác. Một lần nọ, tôi phải đứng ngay trên đường ray
xe lửa trong cơn bão tuyết. Bất kể thời tiết thế nào, nhóm của tôi vẫn phải
làm việc không ngừng. Tôi đã làm việc cật lực để sửa đoạn đường ray bởi vì
đó là cách duy nhất giúp tôi giữ ấm. Chỉ có một lần tôi dừng lại để lấy hơi và
đứng tựa vào cái xẻng. Thật không may, đúng lúc ấy tên lính canh quay lại
và nghĩ rằng tôi đã lười biếng. Vết thương mà hắn gây cho tôi không phải từ
những lời nhục mạ hoặc những cú đánh. Có lẽ hắn nghĩ hắn không đáng phải
phí lời chửi một tên tù rách rưới, hốc hác, không ra hình dáng con người
đang đứng trước mặt hắn. Thay vào đó, hắn nhặt một viên đá và chọi tôi. Đối
với tôi, hành động này giống như cách bạn muốn thu hút sự chú ý của một
con vật, gọi con vật đó quay lại làm việc, một sinh vật hầu như chẳng có
điểm gì giống với bạn đến nỗi bạn chẳng cẩn phải trừng phạt nó.
Những cú đánh không làm chúng tôi đau bằng sự nhục mạ. Có lần chúng
tôi phải mang những thanh xà dài và nặng trên đoạn đường đóng băng. Nếu
một người bị trượt chân thì người đó không chỉ gây nguy hiểm cho chính
mình mà còn cho cả những người đang cùng khiêng cây xà với anh ấy. Một
người bạn cũ của tôi bị trật khớp hông bẩm sinh. Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn
vui vì được làm việc, bởi vì tàn tật có nghĩa là sẽ phải chết khi cuộc tuyển
chọn diễn ra. Anh ấy đi khập khiễng trên con đường đóng băng với thanh xà
nặng, gần như muốn ngã và kéo theo những người khác với mình. Lúc ấy,
tôi đang không phải khiêng cây xà nào nên đã chạy sang giúp anh ấy mà
không nghĩ ngợi gì. Ngay lập tức tôi bị quất vào lưng, bị quở trách và bị ra
lệnh quay về vị trí cũ. Một vài phút trước, cũng tên lính ấy đã đánh tôi và nói
với vẻ trách móc rằng “lũ lợn các người” không biết tinh thần đồng đội là gì.
Một lần nọ, ở trong rừng, nhiệt độ lúc ấy khoảng âm 16°C, chúng tôi đang
đào phần đất đã bị đóng băng ở phía trên để đặt đường ống nước. Lúc ấy,
sức khỏe của tôi không được tốt. Một quản đốc với đôi má căng tròn hồng
hào đến bên cạnh. Khuôn mặt của hắn khiến tôi liên tưởng đến cái đầu heo.
Tôi nhìn thấy tay hắn được ủ ấm trong đôi găng tay ấm áp. Hắn quan sát tôi
một lúc. Tôi biết rằng thế nào mình cũng gặp rắc rối bởi vì đống đất mà tôi
đào cho biết tiến độ công việc của tôi không tốt.
Rồi hắn cũng lên tiếng:
- Đồ con lợn, tao đã quan sát mày cả buổi! Giờ tao sẽ dạy cho mày cách
làm việc! Cứ đợi cho đến khi mày dùng răng đào thứ đất bẩn thỉu này - mày
rồi cũng sẽ chết như một con vật! Tao sẽ kết thúc cuộc sống của mày chỉ