Page 23 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 23

thường mạnh mẽ đến mức người tù cảm thấy như bị nuốt chửng bởi nỗi day
           dứt. Tiếp đến là cảm giác ghê tởm; ghê tởm tất cả những điều xấu xa xung
           quanh mình, từ cách con người cư xử với nhau cho đến hình thù gớm ghiếc

           của tất cả mọi vật trọng tù.

               Hầu hết tù nhân đều được phát một bộ đồng phục rách rưới hơn cả bộ đồ
           của con bù nhìn. Giữa các lều trại toàn là rác, càng cố dọn sạch thì càng thấy

           nhiều thêm. Theo thông lệ, người mới đến trại thường được cho vào nhóm
           dọn dẹp hầm xí và thông cống. Và trong lúc vận chuyển, nếu phân bắn lên
           mặt người tù và họ có biểu hiện kinh tởm hoặc cố quệt đi thì cũng sẽ bị Capo
           cho ăn đấm. Cho nên họ càng cố nén nhịn ngay cả những phản ứng bình
           thường.


               Giai  đoạn  đầu,  không  chịu  được  cảnh  nhìn  những  người  bạn  tù  ở  các
           nhóm khác bị trừng phạt, người tù quay mặt đi; anh ta cũng không thể chịu
           được việc chứng kiến các bạn tù chạy lên chạy xuống hàng giờ liền trong

           bùn theo sự hướng dẫn của các cú đấm. Nhiều ngày, nhiều tuần sau thì mọi
           việc thay đổi. Từ tờ mờ sáng, khi trời vẫn còn tối, người tù đã lặng lẽ đứng
           trước lán trại, sẵn sàng đi làm. Anh có thể nghe thấy tiếng thét và nhìn thấy
           một bạn tù bị đánh ngã, bị dựng dậy và bị đánh quỵ một lần nữa chỉ vì người

           tù đó bị sốt nhưng đã báo cáo tại bệnh xá vào lúc không thích hợp. Anh ta bị
           trừng phạt vì bị cho rằng trốn việc.

               Song người tù nào đã đạt tới giai đoạn hai trong chuỗi phản ứng tâm lý

           của mình sẽ không có phản ứng gì cả, dù chỉ là một cái chớp mắt. Vào lúc
           ấy, cảm giác của anh đã bị chai sạn và anh thản nhiên chứng kiến cảnh tượng
           diễn ra trước mắt. Một ví dụ khác: người tù đang chờ trong trạm xá, hy vọng
           được cấp cho hai ngày làm việc nhẹ trong trại vì bị thương, có lẽ anh bị phù

           nề và sốt. Anh ta đứng yên trong khi một cậu bé 12 tuổi được khiêng vào.
           Cậu bé bị bắt đứng phạt nhiều giờ trong tuyết hoặc phải làm việc bên ngoài
           với đôi chân trần bởi vì không có giày cho cậu. Chân cậu bé bị hoại tử vì tê
           cóng và bác sĩ gắp từng mẩu hoại tử đen ra khỏi chân cậu, từng miếng từng

           miếng một. Sợ hãi, gớm ghiếc và thương cảm là những cảm xúc mà người tù
           ấy không còn cảm nhận được nữa. Cảnh những người đau đớn, hấp hối và
           chết đã trở nên quá quen thuộc với anh trong suốt nhiều tuần ở trại; chúng
           không còn có thể khiến anh xúc động được nữa.


               Có một thời gian, tôi ở trong trại dành cho các bệnh nhân bị sốt. Những
           bệnh nhân này bị sốt cao và thường trong tình trạng mê sảng, nhiều người
           gần như hấp hối. Sau khi một người chết, tôi nhìn những cảnh tượng tiếp
           theo mà không hề có chút cảm giác xót xa nào. Từng tù nhân sẽ đến bên

           cạnh cái xác vẫn còn ấm đó. Người thì nhặt nhạnh phần khoai tây thừa còn
           sót lại; người thì đổi giày của mình lấy đôi giày gỗ của người đã chết, người
   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28