Page 19 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 19

áo ra và ném xuống chân. Không được mang thứ gì theo người ngoại trừ
           giày, thắt lưng, dây đeo quần, và có thể là một cái dây buộc. Bắt đầu đếm
           đây - bắt đầu”.


               Không một chút ngập ngừng, mọi người vội vã lột sạch quần áo. Khi thời
           gian gần hết, họ càng căng thẳng hơn và vụng về kéo đồ lót, thắt lưng và dây
           giày. Rồi chúng tôi nghe thấy những âm thanh đầu tiên của trận roi; tiếng roi

           da đang quất xuống những thân thể trần truồng.

               Tiếp theo, chúng tôi bị dồn qua một phòng khác để cạo sạch lông - không
           chỉ là râu tóc mà ở tất cả mọi khu vực trên cơ thể. Sau đó chúng tôi xếp hàng
           trở lại dưới những vòi nước. Chúng tôi hầu như không thể nhận ra nhau;

           nhưng một số người thấy nhẹ nhõm hẳn khi để ý thấy nước thực sự nhỏ giọt
           từ các vòi phun.

               Trong khi chúng tôi đợi tắm, sự trần truồng đã thức tỉnh chúng tôi: chúng

           tôi giờ thực sự chẳng còn gì ngoài thân thể trời sinh này - ngay cả một sợi
           lông cũng không; tất cả những gì mà chúng tôi sở hữu, theo đúng nghĩa đen,
           chỉ là thân thể trần trụi này. Còn gì khác sót lại cho chúng tôi như một mối
           liên hệ vật chất với cuộc đời trước đây của mình? Tôi còn cặp kính và cái

           thắt lưng; mà thắt lưng thì sau đó tôi đã phải dùng để đổi lấy một mẩu bánh
           mì.

               Những ai còn giữ được giây buộc cảm thấy được an ủi chút ít. Vào buổi
           tối nọ, người tù lâu năm phụ trách trại của chúng tôi đã đón tiếp chúng tôi

           bằng một bài diễn văn mà trong đó anh tuyên bố rằng (trong khi nói anh ta
           chỉ vào xà) sẽ đích thân treo cổ bất cứ người nào khâu tiền hay đá quý vào
           dây buộc của mình “dưới cái xà đó”. Anh ta tự hào giải thích rằng luật của

           trại cho phép một người đã bám trụ ở đây lâu năm như anh ta cái quyền đó.

               Còn những câu chuyện xoay quanh đôi giày của chúng tôi cũng không hề
           đơn giản. Mặc dù chúng tôi được phép giữ chúng, nhưng những người có

           giày còn khá tốt cuối cùng cũng phải đổi lấy loại giày không vừa khác. Rắc
           rối thực sự dành cho những tù nhân nào đã nghe theo lời khuyên có vẻ thiện
           chí (khi ở trong phòng chờ) của các tù nhân lâu năm, cắt ngắn ủng bằng cách
           bỏ đi phần ống trên rồi dùng xà phòng làm trơn vết cắt để che giấu. Bọn lính
           SS dường như chỉ chờ có thế. Tất cả những người bị nghi làm việc này được

           đưa vào trong một phòng nhỏ kế bên. Một lúc sau chúng tôi nghe thấy tiếng
           roi da, và tiếng thét của những người bị đánh. Và lần này thì nó kéo dài khá
           lâu.


               Thế là những ảo tưởng mà chúng tôi mường tượng trên xe đã bị triệt tiêu
           từng cái một. Điều bất ngờ là tới lúc đó, hầu hết chúng tôi đều bị xâm chiếm
   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24