Page 14 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 14

với tư cách là một tù nhân bình thường. Tôi có thể tự hào khi tuyên bố rằng
           tôi không được tuyển vào trại với tư cách của một chuyên gia tâm thần hay
           như một bác sĩ, ngoại trừ những tuần cuối trong trại. Một số đồng nghiệp của

           tôi khá may mắn khi được chọn vào làm việc trong các trạm sơ cứu nóng
           bức, thiếu thốn, sử dụng các miếng băng gạc đượng làm từ đống giấy thải.
           119.104 là số hiệu của tôi trong trại, công việc của tôi gắn liền với chiếc
           xẻng đào đất và dụng cụ lắp ráp các thanh sắt trên đường ray xe lửa. Có lần,
           tôi được phân công đào hầm một mình để tạo đường nước ngầm bên dưới

           con đường và tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Với thành tích này, chỉ ngay trước
           lễ Giáng sinh năm 1944, tôi đã được tưởng thưởng một món quà mà mọi
           người thường gọi là “phiếu ưu đãi”. Những phiếu này do một công ty xây

           dựng phát hành, chúng tôi buộc phải làm việc cho công ty này như những nô
           lệ. Tiền công mỗi ngày của mỗi tù nhân sẽ được trả cho các trại trưởng, có
           khi được thanh toán dưới dạng những tấm phiếu ưu đãi. Mỗi tấm phiếu này
           có giá trị tương đương với 50 xu Đức thời đó và có thể dùng để đổi lấy sáu
           điều thuốc, nhưng thường là sau nhiều tuần lao động cực nhọc những tấm

           phiếu này mới đến tay chúng tôi, và đôi khi chúng không còn hiệu lực nữa.
           Tôi tự hào trở thành người sở hữu những tấm phiếu có giá trị tương đương
           12 điếu thuốc. Nhưng quan trọng hơn là những điếu thuốc có thể đổi được

           12 phần xúp, và 12 phần xúp thực sự giúp tôi chống chọi với cơn đói.

               Thực ra, đặc quyền hút thuốc được dành cho các Capo - những người có
           được mức phiếu tiêu chuẩn mỗi tuần; hoặc có thể dành cho một tù nhân làm

           quản đốc trong nhà kho hoặc phân xưởng, được nhận một số điếu thuốc để
           làm những công việc nguy hiểm. Trường hợp ngoại lệ duy nhất là dành cho
           những người đã mất đi ý chí sinh tồn và muốn “tận hưởng” những ngày cuối
           cùng. Vì vậy, khi chúng tôi nhìn thấy một người đang được bao quanh bởi
           làn khói thuốc mờ đục như chìm trong cõi vô thức thì chúng tôi biết rằng anh

           ấy đã từ bỏ niềm tin, và một khi niềm tin ấy đã mất đi thì lòng ham sống
           cũng không còn nữa.

               Khi kiểm tra vô số tài liệu được tích lũy từ nhiều quan sát và trải nghiệm

           của các tù nhân, ta sẽ thấy rõ ba giai đoạn phản ứng tinh thần của người tù
           đối với cuộc sống trong trại: giai đoạn đầu sau khi nhập trại; giai đoạn khi đã
           quen với cuộc sống trong trại; và giai đoạn sau khi được thả tự do.


               Triệu chứng đặc trưng cho giai đoạn đầu là việc bị sốc. Trong một số
           hoàn cảnh nhất định, cú sốc diễn ra trước cả khi các tù nhân nhập trại. Tôi sẽ
           đưa ra ví dụ về việc nhập trại của tôi:

               Một  nghìn  năm  trăm  người  được  vận  chuyển  bằng  xe  lửa  trong  nhiều

           ngày đêm: có tám mươi người ở mỗi toa xe. Tất cả đều phải ngồi lên hành lý
           của mình - đây là số tài sản cá nhân ít ỏi còn sót lại. Các toa xe chật đến nỗi
   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19