Page 15 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 15
ánh bình minh xám xịt chỉ có thể xuyên vào khe hở ở phía trên cửa sổ. Mọi
người đều mong muốn chuyến xe sẽ đưa họ đến một nhà máy sản xuất vũ
khí - nơi họ sẽ được làm việc như những lao động bắt buộc. Chúng tôi không
biết mình còn đang ở Silessia hay đã đến Ba Lan rồi. Tiếng rít của động cơ
thật quái đản, giống như một tiếng cầu cứu được gửi ra từ chuyến đi bất hạnh
đang hướng đến đại ngục. Chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, rõ ràng nó đang
tới gần trạm. Thình lình, một tiếng khóc bật lên từ giữa những con người
đang lo lắng: “Có bảng hiệu kìa, Auschwitz!”. Tim tất cả mọi người như
ngừng đập vào lúc ấy. Auschwitz - một cái tên gợi lên tất cả những gì khủng
khiếp nhất: phòng hơi ngạt, lò thiêu, sự chết chóc. Chiếc xe ì ạch trên đường
như thể nó muốn cho hành khách của mình tránh được càng lâu càng tốt cái
thực tại đáng sợ đang ùa đến: Auschwitz!
Bóng đêm dần khuất dạng, những đường nét của một trại giam khổng lồ
dần hiện ra: hàng rào kẽm gai lưới điện; những tháp canh; những chiếc đèn
pha; và hàng dãy những người ăn mặc rách rưới lờ mờ hiện lên trong buổi
hừng đông u ám, lê bước trên những con đường hoang phế đến một nơi mà
chúng tôi không hề biết. Có những tiếng la hét và tiếng còi ra lệnh. Chúng
tôi không hiểu gì cả. Trí tưởng tượng của tôi hình dung ra chiếc giá treo cổ
với những xác người đang giãy giụa. Tôi khiếp sợ, nhưng cũng chẳng sao,
bởi vì từ từ rồi chúng tôi cũng phải quen với cảnh khiếp sợ và ghê rợn ấy
thôi.
Cuối cùng, chúng tôi tiến vào trạm. Không gian yên ắng trước đó đã bị
phá vỡ bởi nhiều tiếng quát tháo ra lệnh. Kể từ đây, chúng tôi sẽ phải nghe
những âm thanh khản đục, gào thét không ngừng vọng ra từ tất cả các trại.
Những âm thanh này nghe như tiếng thét cuối cùng của nạn nhân, nhưng có
phần còn thảm thiết hơn thế nữa. Nó là âm thanh gay gắt, khản đục, như thể
được phát ra từ cổ họng của một người cứ phải rên thét mãi, một người đã bị
tra tấn, hành hạ đến mức chết đi sống lại không biết đã bao nhiêu lần. Cửa
mở, một số tù nhân bên trong trại ùa đến. Họ mặc những bộ đồng phục có
sọc vằn, đầu cạo trọc, nhưng trông họ khá khỏe mạnh. Các tù nhân ở đây đến
từ các quốc gia châu Âu khác nhau, có người chỉ biết tiếng mẹ để của mình,
vì thế họ cố gắng trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ riêng của mình. Trong
hoàn cảnh cận kề cái chết này, những giọng nói đa quốc gia ấy khiến tôi cảm
thấy tức cười, thậm chí kỳ quái. Giống như người chết đuối nắm được một
khúc cây, tính lạc quan bẩm sinh của tôi (thật may mắn là trong những tình
huống tuyệt vọng nhất, phẩm chất này trong tôi thường xuất hiện) đưa tôi
đến suy nghĩ: Những tù nhân này trông hoàn toàn khỏe mạnh, họ có vẻ khá
thoải mái và thậm chí còn cười đùa được. Biết đâu mình cũng sẽ được như
họ.