Page 18 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 18

Nhưng tôi không nói về những con người đã không bao giờ trở về nữa, tôi
           đang nói về những người ở lại. Là nhà tâm lý học, tôi biết rằng chúng tôi đã
           trải qua một chặng đường dài kể từ lúc bước xuống nhà ga vào lúc sáng sớm

           cho đến đêm đầu tiên ở trại.

               Một nhóm lính SS có trang bị súng áp giải chúng tôi đi từ trạm xe lửa,
           qua hàng rào điện, bước vào trại để đến phòng vệ sinh; đối với những người

           đã vượt qua kỳ tuyển chọn đầu tiên, đó thực sự là một trận gột rửa. Một lần
           nữa, ảo tưởng về sự ân xá càng được củng cố. Ấn tượng ban đầu của chúng
           tôi về lính SS ở đây là dường như họ không có vẻ đáng sợ, mà thậm chí là
           còn dễ gần nữa. Chẳng mấy chốc chúng tôi tìm ra lý do đằng sau sự “dễ
           mến” đáng ngờ đó. Đó là vì những chiếc đồng hồ trên cổ tay của chúng tôi.

           Họ muốn thuyết phục chúng tôi đưa cho họ. Liệu chúng tôi có thể không
           giao nộp tài sản của mình được sao; và tại sao những người tốt bụng ấy lại
           không được có chiếc đồng hồ cơ chứ? Có thể một ngày nào đó anh ấy sẽ

           giúp lại chúng tôi.

               Chúng tôi chờ trong một nhà kho nom có vẻ giống như phòng chờ để vào
           khu vực tẩy uế. Nhóm lính SS xuất hiện, bọn họ trải ra một tấm khăn và ra
           lệnh cho chúng tôi phải bỏ tất cả tài sản, đồng hồ và của cải vào đó. Vẫn còn

           một số tù nhân ngây thơ trong chúng tôi hỏi rằng họ có thể giữ lại chiếc nhẫn
           cưới, miếng mề đay hoặc một vật may mắn không. Lúc này chưa ai hiểu
           được rằng mọi thứ đều sẽ bị tước đoạt.


               Tôi cố gắng kết bạn với một trong số các tù nhân cũ. Lén đến gần ông ta,
           tôi chỉ vào cuộn giấy ở trong túi áo khoác của mình và nói: “Này anh, đây là
           bản thảo của một cuốn sách khoa học. Tôi biết anh sẽ nói rằng tôi nên cám
           ơn  Chúa  vì  còn  sống,  rằng  được  thế  này  là  may  mắn  lắm  rồi.  Nhưng  tôi

           không cầm lòng được, tôi phải giữ bản thảo này bằng bất cứ giá nào, nó chứa
           đựng công trình nghiên cứu cả đời tôi. Anh có hiểu không?”.

               Đúng vậy, anh ta bắt đầu hiểu ra. Một nụ cười từ từ nhếch lên trên khuôn
           mặt anh ta, lúc đầu có vẻ thương hại, rồi dần dần chuyển thành chế nhạo,

           lăng mạ. Cuối cùng hắn ném vào mặt tôi một từ để trả lời - một từ nằm trong
           từ điển của các tù nhân trong trại: “Cứt!”. Vào lúc đó, tôi đã nhìn ra sự thật
           trần trụi, và đã đi đến một quyết định đánh giấu giai đoạn đầu trong phản

           ứng tâm lý của tôi: từ bỏ toàn bộ cuộc đời trước kia của mình.

               Bỗng  nhiên,  những  tiếng  thét  ra  lệnh  một  lần  nữa  vang  lên  khiến  cho
           nhóm tù nhân chúng tôi vốn đã tái nhợt vì kinh hoàng càng trở nên khiếp

           đảm tột độ. Chúng tôi bị lùa tới căn phòng chờ trước khi tắm, tập hợp quanh
           một tên lính SS đã đợi sẵn ở đó. Hắn nói: “Cho chúng mày hai phút, và sẽ
           tính giờ bằng đồng hồ của tao. Trong hai phút, chúng mày phải cởi hết quần
   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23