Page 20 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 20
bởi một cảm giác hài hước. Chúng tôi biết rằng mình chẳng có gì để mất trừ
cái sinh mạng trần truồng lố bịch này. Khi các vói nước bắt đầu phun, tất cả
chúng tôi đã cố gắng vui đùa, về chính mình và về những người khác. Rốt
cuộc thì nước thật sự đã chảy xuống từ các đường ống!
Không hiểu sao chúng tôi lại cảm thấy nực cười trước cảnh huống ấy, mặt
khác trong tâm trí chúng tôi vẫn ngầm dấy lên sự tò mò. Tôi đã từng trải qua
cảm giác này trước đây, đây là phản ứng của bản năng của cơ thể trước
những tình huống lạ lùng nào đó. Khi tính mạng của tôi có lần bị nguy hiểm
bởi một tai nạn leo trèo, tôi chỉ có một cảm giác duy nhất trong thời khắc
quan trọng ấy: sự tò mò, tò mò xem tôi sẽ thoát được an toàn hay là bị nứt sọ
hoặc bị vài chấn thương khác.
Ngay cả tại Auschwitz, sự tò mò vẫn âm thầm hiện hữu và ở một góc đọ
nào đó, sự tò mò âm thầm đã giúp chúng tôi có thể tách mình ra khỏi hiện
thực xung quanh, tạo cho mình một vỏ bọc sắt lạnh và xem tất cả những gì
đang diễn ra trước mắt như một khách thể. Lúc này đây, sự tò mò cũng là
một phương pháp phòng vệ. Chúng tôi đều băn khoăn không biết điều gì sẽ
xảy ra tiếp theo, hình phạt nào đang chờ đợi chúng tôi phía trước; chẳng hạn
như hậu quả sau việc chúng tôi đứng giữa trời trong cái giá lạnh của buổi
cuối thu, trần như nhộng và ướt nhẹp sẽ là gì. Trong ít ngày tiếp theo, sự tò
mò của chúng tôi chuyển thành ngạc nhiên - ngạc nhiên rằng chúng tôi
không bị nhiễm lạnh.
Những người mới đến sẽ còn phải ngạc nhiên trước nhiều việc tương tự
như thế. Còn bài học đầu tiên dành cho dân ngành y chúng tôi là: “Các cuốn
sách giáo khoa đều nói dối!”. Ở đâu đó trong sách nói rằng con người không
thể sống mà không ngủ trong một số giờ nhất định. Hoàn toàn sai! Tôi đã
từng tin rằng có một số điều mà tôi không thể làm: tôi không thể ngủ mà
không có cái này hoặc tôi không thể sống với cái kia cái nọ. Đêm đầu tiên ở
Auschwitz chúng tôi đã ngủ trên những chiếc giường được làm từ những sợi
dây bện. Trên mỗi giường (dài chừng 2 đến 2,5 mét) có 9 người ngủ, nằm
trực tiếp trên những tấm ván. 9 người chia nhau 2 tấm chăn. Dĩ nhiên chúng
tôi chỉ có thể nằm nghiêng, chen chúc và rúc vào nhau, điều này giúp chúng
tôi đỡ lạnh hơn. Mặc dù bị cấm mang giày lên giường, song một số người
vẫn bí mật dùng thay cho gối bất kể chúng bị dính đầy bùn đất. Nếu không,
mỗi người sẽ phải gối đầu lên khuỷu tay. Và lúc này giấc ngủ kéo dài đem
theo sự lãng quên và xoa dịu nỗi đau trong ít giờ ngắn ngủi.
Điều đáng nói là chúng tôi thực sự ngạc nhiên trước sức chịu đựng của
chính mình: chúng tôi không thể đánh răng, thiếu vitamin trầm trọng, nhưng
răng lợi của chúng tôi khỏe hơn cả trước đây. Chúng tôi chỉ mặc độc một cái
áo sơ mi trong nửa năm cho đến khi nó rách mướp, không thể hình dung