Page 9 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 9
nhiệm viết ra những gì mình đã trải qua, bởi vì tôi nghĩ rằng nó có thể giúp
được những người đang trên bờ tuyệt vọng.
Và vì thế, điều khiến tôi cảm thấy kì lạ và chú ý là - trong số hàng chục
cuốn sách mà tôi là tác giả thì chính cuốn này, cuốn sách mà tôi có ý định
giữ kín tên tuổi lại đạt được thành công. Vì vậy, rất nhiều lần, tôi đã răn bảo
các học trò của mình ở châu Âu và ở Mỹ rằng: “Đừng nhắm vào thành công
- vì các em càng nhắm vào nó, và muốn đạt tới nó, thì các em càng dễ trượt
qua nó. Vì thành công, cũng giống như hạnh phúc, không thể tìm kiếm mà
có; nó phải tự sản sinh ra, và chỉ có thể xuất hiện khi một người cống hiến
hết mình, hoặc sống vì người khác hơn là vì bản thân mình. Hạnh phúc sẽ
đến, và thành công cũng sẽ xuất hiện: các em phải để nó diễn ra bằng cách
đừng quan tâm đến nó. Tôi muốn các em lắng nghe những gì mà lương tâm
các em ra lệnh phải làm và tiếp tục thực hiện hết mình. Và các em sẽ thấy
rằng về lâu dài - tôi nhấn mạnh là về lâu dài - thành công sẽ đến với các em
bởi vì các em đã quên nghĩ về nó!”.
Các độc giả có thể thắc mắc tại sao tôi không tìm cách thoát ly sau khi
Hitler chiếm Áo. Hãy để tôi trả lời bằng cách kể lại câu chuyện sau. Ngay
trước khi nước Mỹ tham chiến, tôi nhận được thư mời đến Lãnh sự quán Mỹ
đặt tại Vienna để nhận giấy thị thực nhập cảnh đến Mỹ. Cha mẹ tôi rất vui
mừng vì họ muốn tôi nhanh chóng rời khỏi nước Áo. Thế nhưng tôi bỗng
nhiên do dự: Liệu tôi có thể để cha mẹ ở lại một mình đối mặt với số phận,
và chẳng sớm thì muộn, họ cũng sẽ bị đưa đến trại tập trung, hoặc thậm chí
bị đưa đến trại hủy diệt? Lẽ nào tôi là một người vô trách nhiệm? Liệu tôi có
nên đi đến một vùng đất trù phú, có những điều kiện thuận lợi giúp tôi nuôi
dưỡng đứa con tinh thần của mình - Liệu pháp ý nghĩa (logotherapy)? Hay
tôi nên nhận lãnh trách nhiệm của một người con hiếu thuận đối với cha mẹ -
những người đã không tiếc cả mạng sống của mình để bảo vệ tôi? Tôi đã đắn
đo, trăn trở rất nhiều nhưng vẫn không thể đưa ra quyết định cuối cùng. Đây
đúng là tình huống khó khăn như khi người ta chỉ được ước một lần.
Chính khi đó, tôi trông thấy một mẩu đá hoa nằm trên mặt bàn. Tôi hỏi
cha, và ông giải thích rằng ông đã tìm thấy nó tại nơi mà những người theo
Đảng Xã hội quốc gia đã thiêu cháy thánh đường lớn nhất của người Do
Thái tại Vienna. Mẩu đá cha tôi mang về nhà là một phần của những phiến
đá có khắc Mười điều răn của Chúa, trong đó có một ký tự tiếng Hebrew mạ
vàng được khắc trên phiến đá; cha tôi nói rằng ký tự này đại diện cho một
trong Mười điều răn. Tò mò, tôi hỏi ông: “Thưa cha, điều răn đó nói gì ạ?”.
Ông trả lời: “Hãy tôn kính cha mẹ, để ngươi được sống lâu trên đất”. Vào lúc
đó, tôi đã quyết định ở lại với cha mẹ của mình trên mảnh đất này, và tấm vé
thị thực nhập cảnh sang Hoa Kỳ đã không có cơ hội được dùng đến.