Page 45 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 45

dưới nhiều hình thái khác nhau.

               Khi có đợt chuyển bệnh nhân tới “trại an dưỡng”, tên của tôi (tức số hiệu
           của tôi) được đưa vào danh sách, bởi vì người ta cần một số bác sĩ. Nhưng

           không ai tin rằng đích đến thật sự của chuyến đi ấy là trại an dưỡng. Vài tuần
           trước, một cuộc vận chuyển như thế đã được chuẩn bị. Và mọi người cũng
           nghĩ rằng nơi đến là lò hơi ngạt. Khi được thông báo những ai tự nguyện làm

           ca đêm sẽ được đưa ra khỏi danh sách chuyển đi, 82 tù nhân đã xung phong
           ngay lập tức. Mười lăm phút sau, chuyến vận chuyển bị hủy, nhưng 82 người
           trong danh sách ca đêm vẫn còn ở đó. Điều này đồng nghĩa với việc hầu hết
           họ đều chết trong vòng hai tuần tới.


               Bây giờ, cuộc vận chuyển đến trại an dưỡng được sắp xếp lần thứ hai.
           Một lần nữa, không ai biết liệu đây có phải là một trò bịp để dụ một số người
           bệnh làm việc - dù chỉ trong 14 ngày - hay đó sẽ là chuyến đi đưa họ đến
           phòng hơi ngạt hoặc đến trại an dưỡng thực sự. Bác sĩ trưởng, người thích

           tôi, lên nói cho tôi vào lúc 10 giờ kém 15 phút đêm ấy: “Tôi đã nói với mọi
           người trong phòng rằng anh có thể gạch tên mình khỏi danh sách trước 10
           giờ”


               Tôi nói với ông rằng đó không phải là cách hành xử của tôi; rằng tôi đã
           học được cách để số phận tự nó diễn ra. “Tôi sẽ ở cùng với các bạn của
           mình”, tôi nói. Có gì đó thương cảm trong ánh mắt của ông, như thể ông đã
           biết sự thật đằng sau cuộc vận chuyển này. Ông nhẹ nhàng bắt tay tôi, như

           thể đó là lời tạm biệt, không phải cho cuộc sống, mà từ cuộc sống. Tôi chầm
           chậm đi về lều của mình. Ở đó, tôi thấy một người bạn mà tôi rất tin tưởng
           đang chờ.


               - Anh thật sự muốn đi với họ sao? - Anh ấy buồn bã hỏi.

               - Ừ, tôi sẽ đi.

               Anh ấy khóc, và tôi cố an ủi anh ấy. Còn một việc nữa phải làm - tôi lấy

           lại bình tĩnh và nói:

               - Nghe này Otto, nếu tôi không thể trở về nhà với vợ tôi, và nếu anh có
           thể gặp lại cô ấy, hãy nói với cô ấy rằng tôi đã nói chuyện với cô ấy hàng

           ngày, hàng giờ. Anh hãy nhớ nhé. Thứ hai, tôi yêu cô ấy hơn bất cứ ai. Thứ
           ba, tuy chỉ cưới cô ấy trong thời gian ngắn, nhưng điều ấy có ý nghĩa lớn lao
           đối với tôi, thậm chí hơn tất cả những gì chúng ta đã trải qua ở đây.


               Otto, bây giờ anh đang ở đâu? Anh vẫn còn sống chứ? Chuyện gì đã xảy
           ra với anh từ giây phút cuối chúng ta ở cạnh nhau? Anh có tìm thấy vợ tôi
           không? Và anh có nhớ tôi đã bắt anh học thuộc lòng những lời nói của tôi -
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50