Page 49 - Nguồn gốc dân tộc Việt Nam
P. 49
lẽ là tiếp xúc với người đồng chủng có phương thức sinh hoạt
tương tự. Có lẽ một phần dân thổ trước dần dần bị người
Lạc-Việt đồng hóa dễ dàng, còn một phần thì bị dồn lùi về
miền đồi núi, tức là những người mà các nhà địa-chất-học
phát hiện được những hài cốt và di vật như chúng ta đã biết.
Vậy chúng ta có thể ức đoán rằng người Lạc-Việt trong nước
Âu-Lạc của An-dương-vương là người Lạc-Việt ở Phúc-kiến di
cư đến pha giống trong một phần nào với người Anh-đô-nê
là dân đã chiếm cứ địa bàn ấy từ xưa. Người Lạc-Việt ở
Phúc-kiến là người Việt-tộc, đã tiếp xúc với người Hán-tộc về
giống Mông-gô-lích từ lâu, tất nhiên đã có pha lộn yếu tố
Mông-gô-lích cho nên chúng ta có thể nói rằng người Lạc-
Việt ở Âu-Lạc đã là một giống người tạp chủng, gồm rất
nhiều yếu tố Anh-đô-nê và một chút ít yếu tố Mông-gô-lích.
Có lẽ cái đầu lâu gồm cả tính chất Anh-đô-nê và Mông-gô-
lích mà nữ-sĩ Colani tìm được trong một cái hầm mộ ở Làng
Cườm (Bắc-sơn) là của một người Lạc-Việt nào lạc lõng vào
trong đám người Anh-đô-nê mà họ đã dồn lùi lên miền rừng
núi.
*
Người Lạc-Việt khi mới đến miền bắc Việt-Nam, hẳn là
họ vẫn làm nghề chài lưới như ở miền diên hải Phúc kiến.
Nhưng có lẽ sau khi họ đã đồng hóa người Anh-đô-nê mà
làm chủ nhân ông ở miền trung-châu sông Nhị và sông Mã
rồi thì, trừ những nhóm ở bờ biển bờ sông, phần nhiều dân
Lạc-Việt đã theo sinh hoạt định cư mà lấy canh nông làm
nghề chính. Sách Quảng-châu-ký chép rằng đất Giao-chỉ –
tức là đất Lạc-Việt ở trung châu Bắc kỳ – có ruộng gọi là lạc
điền, theo nước thủy triều lên xuống mà làm. Nhưng dân cư
ở miền đất cao trên núi thì có lẽ làm rẫy như người Mường