Page 163 - Danh_bai_pho_wall
P. 163

Field, Dallas, trông giống như một doanh trại. Điều tốt đẹp nhất mà bạn có thể nói về văn
               phòng n{y l{ nó “cổ kính”. Năm 1990, công ty “phung phí” tiền xây một tòa nhà 3 tầng. Một
               chuyên gia trang trí được thuê đến để trang trí nội thất cho ngôi nh{, nhưng anh ta đ~ phạm
               sai lầm khi cố gắng thay thế các tấm bằng khen và ảnh của nh}n viên khi đi picnic bằng
               những bức tranh nghệ thuật đắt tiền. Khi tổng gi|m đốc điều hành, Herb Kelleher chỉ mới
               nghe qua ý tưởng n{y, ông ta đ~ sa thải ngay chuyên gia này và dành cả hai ngày cuối tuần
               để treo lại các bằng khen và ảnh đó.

                   Kelleher khởi xướng và duy trì tính dí dỏm rất riêng của Southwest. Văn phòng của ông
               được trang trí bằng những chú gà lôi. Buổi gặp nhau cuối năm l{ một bữa tiệc ngoài trời.
               Tiền lương tăng cho c|c vị trí chủ chốt được giới hạn bằng đúng số lượng phần trăm tăng
               lên cho nhân viên. Cứ mỗi tháng một lần, tất cả các cán bộ cấp cao từ Kellerher trở xuống sẽ
               làm nhân viên quầy vé hoặc nhân viên khuân vác hành lý.


                   Các nữ tiếp viên của Southwest đều mặc quần bò xanh, sơ mi trắng và giày bệt. Các bữa
               ăn trên m|y bay thì chỉ có đậu phộng và cốc-tai. Kh|ch bay n{o đi tất hở lỗ to nhất sẽ được
               trao thưởng, và thông tin về an to{n được ph|t dưới dạng một bài hát rap.


                   Trong khi các hãng khác dùng những phi cơ cỡ lớn bay theo những lộ trình giống nhau
               sang tận Los Angeles, New York, và châu Âu, thì Southwest tự tìm cho mình phương pháp
               thích hợp: các chặng bay ngắn. Hãng tự cho mình l{ “h~ng h{ng không duy nhất có mật độ
               bay dày, khoảng cách bay ngắn và giá vé bay thấp”. Khi c|c h~ng kh|c tự loại họ ra khỏi cuộc
               chơi, thì Southwest trưởng thành từ việc chỉ hoạt động bằng bốn chiếc phi cơ năm 1978 giờ
               đ~ th{nh h~ng vận chuyển lớn thứ tám của Mỹ. Đ}y cũng l{ h~ng h{ng không duy nhất của
               Mỹ năm n{o cũng kinh doanh có l~i từ năm 1973. Về mặt doanh thu tính trên vốn,
               Southwest vẫn chưa bị hãng nào qua mặt.

                   Khi c|c đối thủ cạnh tranh của hãng dần yếu đi thì Southwest đ~ ho{n to{n sẵn sang tận
               dụng lợi thế n{y. Điều n{y cũng thường xảy ra đối với một công ty lớn trong một ngành
               công nghiệp không mấy hấp dẫn. Gần đ}y, h~ng đ~ mở rộng sang các tuyến mà USAir và
               America West bỏ lại. Cả hai hãng n{y đều bị buộc phải cắt giảm dịch vụ vì các vấn đề về tài
               chính.


                   Các cổ đông của hãng, những người đ~ từng chứng kiến cổ phiếu Southwest tăng lên 10
               lần trong giai đoạn 1980-1985, đ~ có dịp thử thách lòng kiên nhẫn của họ từ năm 1985 đến
               năm 1990, khi mà giá cổ phiếu của hãng bị sụt giảm. Tình hình đ~ có thể tồi hơn – nếu họ
               đầu tư sang Pan, Am hay Eastern. Sau năm 1990, sự kiên nhẫn n{y đ~ được đền đ|p – giá cổ
               phiếu Southwest tăng gấp đôi trở lại.


               BANDAG

                   Còn gì có thể kém hấp dẫn hơn một công ty sản xuất miếng vá lốp ở Muscatine, Iowa?
               Tôi chưa từng tới Muscatine nhưng cũng đ~ từng tìm thấy địa danh này trên bản đồ. Nó là
               một điểm nhỏ trên dòng sông Mississippi, phía Tây Nam của Davenport v{ phía Đông Nam
               của Mát-xơc-va, Atalissa, và West Liberty.





                  Học chứng khoán bằng cách CLICK vào website: https://CophieuX.com
   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168