Page 82 - Đi Tìm Lẽ Sống
P. 82

một trang được xẽ ra từ kinh Do Thái, chứa những lời cầu nguyện quan trọng
           nhất của người Do Thái – Shema Yisrael. Tôi nên giải thích sự “trùng hợp”
           này như thế nào đây ngoài việc cho đó là một thử thách, yêu cầu tôi sống với

           các ý tưởng của mình thay vì viết chúng lên giấy?

               Tôi nhớ lại, một lúc sau, tôi có cảm giác dường như không bao lâu nữa
           mình sẽ chết. Thế nhưng trong hoàn cảnh khó khăn này, mối bận tâm của tôi

           lại khác với hầu hết những tù nhân khác. Câu hỏi của họ là: “Liệu chúng ta
           có sống sót nổi trong trại không? Nếu không, thì tất cả những đau khổ này là
           vô nghĩa”. Còn câu hỏi chiếm lĩnh tâm trí tôi khi ấy là: “Liệu tất cả những
           đau  khổ  này,  sự  chết  chóc  bao  quanh  chúng  tôi  này,  có  một  ý  nghĩa  nào
           chăng?”. Vì nếu không thì rốt cuộc chẳng còn ý nghĩa gì để sinh tồn cả; bởi

           vì nếu ý nghĩa cuộc sống bị phụ thuộc vào những tình huống ngẫu nhiên,
           ngoài tầm kiểm soát của bản thân thì cuối cùng – dù có tìm được lối thoát
           hay không – mọi nỗ lực của ta đều là vô nghĩa.


               Những vấn đề về điều trị

               Ngày càng có nhiều bệnh nhân tìm đến bác sĩ tâm lý để tư vấn về các vấn
           đề tình cảm hơn là về các bệnh thần kinh. Nếu ngày nay một số người gọi

           cho bác sĩ tâm lý, thì ngày xưa họ sẽ tìm đến các linh mục, thầy tu hay giáo
           sĩ. Ngày nay, những đối tượng này thường từ chối gặp các thầy tu và tìm gặp
           bác sĩ với những câu hỏi đại loại như “Tôi sống có ý nghĩa gì?”.

               Ý nghĩa trong bi kịch


               Tôi xin kể với các bạn câu chuyện sau: Có lần, một phụ nữ được đưa vào
           khoa của tôi sau khi tự tử hụt. Chị có đứa con trai đã chết năm cháu được 11
           tuổi. Bác sĩ Kurt Kocourek đã mời chị tham dự một cuộc trị liệu nhóm, và

           ngẫu nhiên tôi bước vào phòng nơi ông đang tiến hành việc điều trị khi chị
           kể lại câu chuyện của mình. Sau khi cậu con trai nhỏ của chị qua đời, chị
           sống với đứa con lớn bị bại liệt. Đứa trẻ tội nghiệp phải di chuyển quanh nhà

           trên chiếc xe lăn. Tuy nhiên, mẹ của cậu bé không chấp nhận số phận ấy và
           chị muốn tự tử. Nhưng khi chị cố làm điều đó cùng với đứa con tật nguyền
           thì chính cậu đã ngăn mẹ lại: cậu bé muốn sống! Đối với cậu, cuộc sống vẫn
           còn nhiều ý nghĩa. Tại sao mẹ cậu lại không thấy như vậy? Cuộc sống của bà
           vẫn có ý nghĩa ra sao? Làm thế nào chúng tôi có thể giúp bà nhận ra điều đó?


               Tình cờ tôi tham gia vào cuộc thảo luận và đặt câu hỏi cho một người phụ
           nữ khác trong nhóm. Tôi hỏi cô ấy bao nhiêu tuổi và cô trả lời: “Ba mươi”.
           Tôi đáp: “Không, cô không phải là một phụ nữ 30 mà là một bà cụ 80 và

           đang hấp hối trên giường bệnh. Và lúc ấy, cô mới nhìn lại cuộc sống của
           mình - một cuộc sống không có tuổi thơ nhưng dư giả về tài chính và có địa
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87