Page 74 - Nền giáo dục của người giàu
P. 74
Với Frank, cuộc chuyển đổi này diễn ra sau hai trải nghiệm cười ra nước
mắt. Anh ấy mong muốn có được cuộc sống tốt đẹp hơn, anh ấy không muốn
sống tay trắng và yếu đuối mãi nữa.
Ông nội Frank là một tỷ phú tự học, người từng bỏ học từ lớp 8. Ông ấy bắt
đầu kinh doanh từ khi còn nhỏ, tự gây dựng sự nghiệp từ nghề bán ô tô và
sau này sở hữu chuỗi đại lý phân phối ô tô ở Macon. Sau này, ông ấy sử
dụng các khoản tích lũy này để tham gia đầu tư bất động sản và có được
thành công.
Frank ý thức được thành công của ông nội mình, nhưng không chú ý nhiều
đến nó. Bây giờ anh bắt đầu nghĩ: “Nếu ông có thể làm được tất cả những
điều đó mà không có bằng đại học thì mình cũng có thể thành công như thế.”
Khi còn nhỏ, Frank đã không quan tâm tới bản thân và tương lai của mình
một cách nghiêm túc. Anh vẫn nhớ những ngày còn đi học. “Từ lớp 3 trở đi,
tôi thấy mọi chuyện thật tồi tệ. Tôi mất hứng thú học hành khi bị điểm kém
“như cơm bữa” và bị mẹ tôi thường xuyên mắng mỏ. Tôi thường lẩm bẩm:
‘Ai gây ra chuyện tồi tệ này thế, thật điên rồ.’”
Thần tượng của Frank ở trung học là Duane Allman, Jimi Hendrix và Jim
Morrison (Chú ý: Các nhạc sỹ này đều có chung điểm gì?) “Tôi lao vào tiệc
tùng thâu đêm. Tôi nghĩ mình chẳng sống được bao lâu. Với tôi, sống gấp và
chết trẻ là lẽ tất yếu. Vì thế, tôi không bao giờ nghĩ xa về kế hoạch sự nghiệp
tương lai. Tôi gia nhập vào một ban nhạc, chúng tôi chơi nhạc với tần suất
thật khủng khiếp. Chúng tôi chơi solo guitar các bản rock miền Nam liên tục
8 giờ đồng hồ trong tình trạng say mèm.”
Từ thời học trung học, Frank vào làm thu ngân ở một khách sạn 8 giờ một
ngày, từ 3 giờ chiều đến 11 giờ đêm. “Tôi nghĩ: ‘nếu cuộc sống thực sự cũng
như thế này thì tôi chẳng muốn sống nữa. Thà chết còn hơn. Tôi muốn biến
mất hoàn toàn, tai nạn xe máy, bị bắn hoặc sốc thuốc cũng được, tôi không
quan tâm.”
Tại Đại học Georgia, Frank học hành làng nhàng và thường xuyên bỏ học.
Ba học kỳ trôi qua. Anh sống cuộc sống của một ngôi sao nhạc rock đang
tìm chỗ đứng, giống như tôi những năm 20 tuổi đi tìm con đường trở thành
nhà văn đích thực. Anh tiệc tùng liên miên và đắm chìm trong rượu. Tôi hỏi
lúc đó anh ấy có nghĩ mình là một kẻ lãng tử nổi loạn không. “Không, thế thì
cường điệu quá. Tôi thực sự chỉ là một đứa trẻ lạc lối mất hết hy vọng. Tôi
lao vào tiệc tùng bất cứ khi nào và cuối cùng có thể trở thành cậu quý tử hư