Page 184 - Nền giáo dục của người giàu
P. 184
cố Tổng thống Eisenhower
Đầu những năm 1900, một cậu bé tên là Louis Marx sinh ra ở Berlin, là con
của một cặp vợ chồng Do Thái. Anh thức khuya học bài ở trường, đọc các
cuốn sách về “cách trở thành một người kiếm được 5.000 đô-la một năm.”
Vào thời điểm đó 5.000 đô-la tương đương với 113.000 đô-la ngày nay và đó
là một “con số thần kỳ”, đồng nghĩa với việc bạn kiếm được thu nhập 6 con
số ngày nay.
Louis tốt nghiệp trung học năm 15 tuổi. Cha mẹ anh đang quản lý một cửa
hàng ma–and–pa, một cửa hàng bán lẻ hàng hóa khô nhưng liên tục phải
đóng cửa ở vùng phụ cận của Brooklyn, vì vắng khách và mở lại ở những
nơi khác với mong muốn sẽ làm ăn khá khẩm hơn. Vì thế, không cần phải
bàn cãi, đại học đã trở thành giấc mơ xa vời đối với Louis.
Mặc dù lớn lên với sự thiếu thốn tình thương và được đặt tên theo cuộc cách
mạng nổi tiếng nhất thời bấy giờ, nhưng Louis không nuôi dưỡng niềm oán
giận nào trong cuộc sống. “Đấu tranh giai cấp ư? Ai đó có ý tưởng đó thôi.
Chúng tôi chẳng có ý niệm gì về nó cả.”
Sau khi học xong trung học, anh trở thành người chạy việc vặt cho Ngài
Ferdinand Strauss ở New York, một người Đức đang điều hành một công ty
sản xuất và buôn bán đồ chơi lớn lấy tên của mình. “Trong vài tháng, thằng
bé đã lên làm quản lý nhà máy,” Strauss sau này chia sẻ với tạp chí Fortune.
Louis đưa ra ý tưởng về một trò chơi mà người đàn ông lớn tuổi quyết định
đồng ý ngay. Đó là một loại còi giấy tạo ra âm thanh và có thể sử dụng như
một bông hoa cài áo. Loại đồ chơi này bán rất chạy và Strauss đã đề bạt
Louis lên vị trí giám đốc. Anh đã kiếm được 5.000 đô-la khi chưa đầy 20
tuổi.
Louis có quan điểm rất mạnh mẽ về vấn đề quản lý và không để tuổi trẻ ngăn
cản anh cống hiến hết mình để mang lại những điều tốt đẹp nhất cho công ty.
Trong một cuộc thảo luận về việc liệu công ty có nên tiếp tục là một nhà sản
xuất kiêm bán lẻ hay không, Louis đã cho rằng công ty không nên tiếp tục
kinh doanh bán lẻ mà tập trung vào sản xuất. Một phóng viên của tạp chí
Fortune phỏng vấn anh, nói: “Marx cảm thấy những cửa hàng này làm loãng
nguồn vốn và năng lượng của công ty nhằm tập trung vào sản xuất với khối
lượng lớn. Vấn đề này đã dẫn đến một cuộc bỏ phiếu kín trong cuộc họp Ban
Giám đốc. Mọi người đều bỏ phiếu chống Marx. ‘Chỉ mình tôi đồng ý!’ anh
ấy nói. “Họ nghĩ tôi là đứa trẻ con chẳng biết gì.”