Page 113 - Nền giáo dục của người giàu
P. 113

nhiều bất động sản và tài sản thương mại trong một công ty lớn khác. Với
           thành công vượt trội trong sự nghiệp của mình, anh đã mua tài sản thiết thực
           với tình thương của mình nhất: Một khu nhà trọ tồi tàn ở khu vực Downtown

           Eastside ở Vancouver và chuyển nó thành Vivian, một khu nhà chuyển tiếp
           không giới hạn cho các phụ nữ đã bị tống cổ ra khỏi thành phố.


           Nhưng người đàn ông 51 tuổi David không phải lúc nào cũng thành công
           hay nhân từ đến vậy. Thực tế, suốt những năm tháng thơ ấu, dường như cuộc
           sống của anh đã lạc hướng.



           David lớn lên trong một gia đình trung lưu ở phía Tây Montreal, một phần
           của cộng đồng nói tiếng Anh trong thành phố. “Tôi giao du với những thanh
           niên hư hỏng và chểnh mảng học hành, tôi dễ bị kích động và có lúc sử dụng

           cả chất gây nghiện. Cha mẹ tôi đều bỏ học từ khi học lớp 7, vì thế học hành
           không phải là trọng tâm của cuộc đời tôi.


           “Mẹ tôi lớn lên dưới sự bảo trợ của một tòa án từ khi hai tuổi, giữa thời Đại
           Khủng hoảng. Bà bị cướp đi từ một bà mẹ đơn thân và trở thành một đứa trẻ
           vị thành niên mồ côi. Bà bị chuyển từ gia đình này sang gia đình khác và

           thường xuyên bị lạm dụng về thể chất và tình dục. Khi tôi 12 tuổi, bà ngã
           quỵ vì quá sức chịu đựng. Bà ấy phải gánh chịu nỗi đau về thể xác lẫn tâm
           hồn quá lớn và phải nhập viện. Suốt tuổi thơ tôi, bà thường xuyên phải ra

           vào điều trị trong khoa tâm lý của các bệnh viện, sống bằng thuốc, cố gắng
           tự sát, rồi lại bắt đầu cái vòng tròn luẩn quẩn đó. Đáng tiếc, bà đã bỏ nhà ra
           đi. Bà từ chối việc nhập viện cũng như những nỗ lực giúp đỡ khác và mất
           trên đường phố.


           “Với tôi, trường học như một cái gông đeo cổ. Sự nghiệp học hành của tôi

           khởi đầu chẳng mấy vẻ vang. Tôi trượt từ khi học lớp Một và học hành ngày
           càng đi xuống. Năm lớp 7, tôi đã bỏ 264 tiết học và nhà trường thông báo
           với tôi như vậy vào đầu kỳ lớp 8. Tôi đàn đúm với bạn bè ngoài đường phố

           mà chẳng có ai giám sát. Cuối cùng, tôi bỏ học năm lớp 11.”


           David chuyển đến Ottawa để sống với anh trai và làm nhân viên cọ rửa trong
           Hội thanh niên Cơ Đốc (Young Men’s Christian Association). Hầu hết
           những người nghe tới đây đều có thể kết luận rằng: Một đứa trẻ bỏ học, một
           công việc bê tha, cuộc sống chẳng đi đến đâu, góp phần làm tăng tỷ lệ học

           sinh trung học bỏ học của nước Mỹ.


           Thế nhưng, câu chuyện lại không kết thúc như vậy. Nếu bạn có mong ước và
           động lực thúc đẩy chính mình, bạn có thể làm được, cho dù trình độ học vấn
   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118