Page 118 - Nền giáo dục của người giàu
P. 118
Tôi đã dành ¼ số tiền còn lại trong tài khoản để bắt xe đến Chicago và vào
trung tâm thành phố. Bạn có thể bắt một chuyến xe đi và quay trở về với 25
xu. Việc đó thì tôi lo được… (cười)
Tôi xuống xe và đi bộ vào cửa đầu tiên gần điểm dừng ga tàu. Đó tình cờ lại
là một công ty xe bus cho thuê. Tôi đi bộ lòng vòng quanh các hàng xe bus
trong gara, vào văn phòng và nói: “Tôi muốn nói chuyện với người tuyển
dụng nhân viên kinh doanh.”
Và người đàn ông sau quầy lễ tân lúc đó đáp lại rằng: “Chúng tôi không cần
nhân viên kinh doanh.”
“Vậy làm thế nào các anh thu hút được khách hàng?” tôi hỏi.
“Họ tự gọi đến cho chúng tôi.”
Và tôi buột miệng: “Thảo nào còn nhiều xe bus đỗ trong gara thế kia!”
Anh ta ngoái lại nhìn tôi không chút vui vẻ. Anh ta không thích điều đó
nhưng lời nhận xét của tôi có vẻ đúng.
Tôi nói: “Thôi được rồi, anh thấy sao về gợi ý đó? Tại sao các anh không
đưa ra một danh sách khoảng 10 khách hàng anh mong sẽ gọi đến nhưng
thực chất chưa bao giờ làm - những khách hàng tiềm năng của anh. Nếu tôi
có thể mang về 3 trong số 10 khách hàng, thì anh có thuê tôi không?”
Anh ta cười và nói: “Chắc chắn rồi”. Anh ta bắt đầu viết danh sách: Chicago
Blackhawls, Sở Giáo dục, một câu lạc bộ trượt tuyết và một số cái tên khác.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện và tìm được người bao thầu các chuyến đi của Sở
Giáo dục. Tôi mất thêm ¼ số tiền của mình để đi vào thành phố và gặp
người phụ nữ đó. Tôi kể cho cô ấy tình trạng khó khăn của mình. Tôi nói:
“Cô làm ơn. Chỉ là một chuyến dã ngoại thôi mà. Tôi không quan tâm đó là
đâu, với mục đích gì, nhưng tôi cần điều gì đó.”
Cô ấy nói: “Ồ, cô gái nhỏ, được thôi mà.” Cô đi đến bàn làm việc của mình
và lấy cho tôi xem một tập tài liệu chứa thông tin về các chuyến dã ngoại
trong năm tới. Cô ấy đưa cho tôi các đơn đặt hàng mỗi ngày trong một tháng
tới.
Cha tôi lái xe đưa tôi đến văn phòng của Blackhawls, và một lần nữa, tôi kể
cho người quản lý ở đây câu chuyện thương tâm của mình và có được đơn