Page 91 - Danh_bai_pho_wall
P. 91
Vậy điều gì có thể khiến tôi thoát khỏi quy tắc đơn điệu này? Với một quỹ mở như
Magellan thì không ai giám sát công việc cá nhân. Ở nhiều doanh nghiệp thường có hệ thống
sắp xếp theo thứ bậc, trong đó mỗi người đ|nh gi| công việc của người cấp dưới trực tiếp,
đồng thời cũng lo lắng xem cấp trên trực tiếp đ|nh gi| công việc của mình ra sao.
Tôi không phải trải qua cảm giác bị xúc phạm khi cấp trên phê bình. Tôi có sở thích xa xỉ
mua cổ phần của những công ty không ai biết đến, hoặc bán cổ phần với mức giá 40 đô-la,
rồi thay đổi ý nghĩ v{ mua lại chúng với gi| 50 đô-la. (Cấp trên của tôi có thể cho rằng tôi bị
điên khi l{m những việc đó, nhưng họ sẽ không nói như vậy.) Tôi không bị buộc phải giải
trình về những cổ phiếu đ~ lựa chọn trong các buổi họp hàng ngày hoặc họp tuần, hoặc tự
thuyết phục bản thân về chiến lược để phủ nhận những lời phê bình tiêu cực.
Những người quản lý quỹ đ~ phải lo lắng về việc đ|nh bại thị trường. Chúng tôi không
cần phải tăng thêm g|nh nặng bằng cách làm theo một kế hoạch hoặc phải giải thích về các
chiến lược của mình hàng ngày. Miễn sao chúng tôi thực hiện theo sự theo quy định của
Quỹ, mỗi năm một lần, tự đ|nh gi| kết quả công việc của bản thân. Trong suốt quá trình làm
việc, không ai quan t}m đến việc chúng tôi mua cổ phiếu của Golden Nugger hay của Horn &
Hardart, Reynolds Aluminum hay của Dow Chemical.
Những năm 1981-1982, tôi bắt đầu làm việc cả vào cuối tuần. Tôi dành thêm nhiều thời
gian để giải quyết đống công việc chất đống bàn làm việc của mình. Tôi phải nghiền ngẫm cả
đống thư có lúc cao ngất ngưởng trong một ngày. Tháng 2 và tháng 3, tôi dành thời gian
xem lại c|c b|o c|o thường niên. Tôi xem lại cuốn sổ tay ghi chép thông tin về các công ty,
tìm kiếm những trường hợp giá cổ phiếu giảm xuống (tôi vẫn thường ghi lại giá cổ phiếu tại
bất kỳ ngày nào, khi nào có cuộc đ{m thoại với một công ty) và những nền tảng đ~ được cải
thiện hoặc vẫn giữ nguyên. Mục tiêu của tôi l{ tìm ra được vài cổ phiếu vào cuối mỗi ngày,
nhưng không phải lúc n{o tôi cũng thực hiện được điều đó.
Nửa đầu năm 1982 l{ thời kỳ tồi tệ của thị trường chứng khoán. Tỷ lệ lãi suất cơ bản
đạt mức hai con số, tỷ lệ lạm phát và thất nghiệp cũng vậy. Những người sống ở các vùng
ngoại ô thì mua vàng và súng ngắn và tích trữ đồ hộp. Những doanh nh}n đ~ 20 năm không
đi c}u c| lúc đó lại tra dầu vào bánh xe và bổ sung thêm các hộp đựng đồ để chuẩn bị đón
chờ sự đóng cửa của các cửa hàng tạp hoá.
Lãi suất tăng cao tới mức cổ phiếu có vị trí lớn nhất trong quỹ của tôi trong nhiều tháng
liền là trái phiếu dài hạn của Bộ t{i chính. Nước Mỹ dành khoảng 13-14% vốn đầu tư cho
loại trái phiếu này. Tôi không mua trái phiếu vì mục đích đề phòng, bởi vì, cũng như nhiều
nh{ đầu tư kh|c, tôi rất e ngại cổ phiếu. Tôi mua chúng vì mức lợi nhuận vượt trội so với
doanh thu thông thường có thể kỳ vọng ở cổ phiếu.
Điều n{y đưa chúng ta đến Quy tắc 8 của Peter, l{ trường ngoại lệ duy nhất của quy tắc
chung là sở hữu cổ phiếu có l~i hơn l{ sở hữu trái phiếu:
Khi lợi tức của trái phiếu chính phủ dài hạn cao hơn lợi nhuận cổ tức của chỉ số S&P
500 từ 6% trở lên, hãy bán cổ phiếu và mua trái phiếu.
Học chứng khoán bằng cách CLICK vào website: https://CophieuX.com