Page 135 - Nền giáo dục của người giàu
P. 135
cũng mang lại lợi nhuận. Bí quyết của anh là gì vậy?”
Anh ấy đáp lại với tinh thần của một người tự nỗ lực vươn lên: “Chúng tôi
coi trọng từng đồng tiền kiếm được và không tiêu xài phung phí. Chúng tôi
làm công việc kinh doanh thật sự, kiếm được những đồng đô-la thực sự, chứ
không phải liều lĩnh dấn thân. Có rất nhiều việc cần làm nên chúng tôi làm
việc 12, 14, 16 giờ mỗi ngày.
“Chúng tôi tái đầu tư lợi nhuận, cộng với việc vay tiền từ các ngân hàng và
trả lại rồi mở rộng thêm các khách sạn và cửa hàng. Chúng tôi không bao giờ
nợ nần quá nhiều.”
Sau nhiều thương vụ đầu tư khách sạn, và một hợp đồng cho thuê các cửa
hàng tiện dụng, anh thu về khoảng 2,2 triệu đô-la tiền mặt hàng năm. Ruffin
nghe thấy tin khách sạn Frontier ở Vegas Strip – khách sạn thứ hai trong
chuỗi Strip được xây dựng năm 1942 được rao bán nhưng chưa có người
mua. “Không ai ở Vegas muốn mua nó vì nó liên quan đến các vấn đề về
công đoàn của chính khách sạn này. Nhưng lúc đó tôi không ở Vegas. Tất cả
những gì tôi làm là gặp Chủ tịch Công đoàn chốt thỏa thuận. Vụ này đã tiêu
tốn không ít tiền. Chúng tôi phải mời các nhân viên đã bỏ làm trong 6 năm
rưỡi quay trở lại. Mọi người cùng cố gắng giải quyết vấn đề, thậm chí Quốc
hội Hoa Kỳ cũng tham gia. Rắc rối nằm ở vấn đề tài chính. Chúng tôi phải
kêu gọi mọi người quay lại làm việc, trả lương và công nhận thâm niên làm
việc của họ. Tôi không mua khách sạn cho tới khi tham gia vào cuộc họp.
Chúng tôi giải quyết tất cả các vấn đề trước khi mua nó. Khi những người
biểu tình được dẹp yên, Frontier bắt đầu sinh lời. Mọi người không muốn gì
hơn nữa. Đó là cơ hội để tôi sửa chữa nó.
“Năm 2007, El–Ad đưa ra mức giá 1,2 tỷ đô-la, giá tính trên mỗi mét đất cao
nhất từ trước đến nay ở Vegas. Nó từ vô giá trị đến trị giá hàng tỷ đô-la. Khi
số tiền được chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi tại Ngân hàng Hoa Kỳ,
tôi không nghĩ họ từng nhìn thấy một số tiền lớn đến thế được chuyển vào tài
khoản cá nhân trước đó.”
Ruffin chỉ cần ngồi và nhìn tiền tỷ của anh nhân lên gấp ư. Đó là điều mà
nhiều người, gồm cả hầu hết những người đã tốt nghiệp đại học, ao ước và
phiền muộn vì nó. “Thẳng thắn mà nói, chúng tôi không biết làm gì với tiền.
Tôi chưa bao giờ hứng thú đầu tư vào chứng khoán. Tôi cũng không muốn
đầu tư vào công ty của những người khác. Bạn biết họ làm gì không? Họ thu
phần lớn lợi nhuận, họ có tất cả các quyền chọn cổ phiếu cho mình. Chúng
tôi có cả núi tiền nhưng tôi không muốn chúng ở yên đó. Tiền đó sẽ lại sinh