Page 13 - Danh_bai_pho_wall
P. 13

cả những điều đó, nhưng rất hãn hữu. Thường vào thứ Bảy, tôi hay ngồi lì ở bàn làm việc,
               trước một đống công việc giấy tờ cao ngập đầu. Trong những dịp hiếm hoi đưa bọn trẻ đi
               xem phim hoặc đi ăn ấy, tôi đ~ d{nh thời gian để tìm kiếm một quan điểm về đầu tư. Chính
               vào những dịp như vậy, tôi biết đến Pizza Time Theater, một loại cổ phiếu m{ tôi ước gì
               mình đ~ không mua, v{ Chi-Chi’s, loại cổ phiếu tôi ao ước mình từng sở hữu.


                   Năm 1990, Mary, Annie v{ Beth lần lượt lên 15, 11 và 7 tuổi. Mary vào học tại một
               trường nội trú và chỉ về nhà vào những ngày cuối tuần rảnh rỗi. Đến mùa thu, con bé tham
               gia chơi tới bảy trận bóng đ| nhưng tôi chỉ xem được một trận. Đó cũng chính l{ năm thiếp
               mừng lễ Giáng sinh của gia đình Lynch bị chậm mất ba tháng.

                   Những đêm không l{m việc muộn tại công ty, tôi lại tham dự cuộc họp của một trong số
               các tổ chức từ thiện và tổ chức công dân mà tôi tình nguyện tham gia ban quản trị. Thông
               thường, các tổ chức này sắp xếp cho tôi làm việc tại các uỷ ban đầu tư của họ. Lựa chọn cổ
               phiếu vì những động cơ có ý nghĩa l{ điều tốt đẹp nhất trong tất cả những điều có thể, thế
               nhưng nhu cầu hoạt động công ích của tôi không ngừng tăng nhanh, song song với nhu cầu
               của Quỹ Magellan Fund, và tất nhiên, cũng như của các con gái tôi với lượng bài tập về nhà
               ng{y c{ng khó hơn v{ h{ng ng{y phải tham gia nhiều hoạt động hơn.


                   Khi kiểm tra sức khỏe định kỳ h{ng năm, tôi đ~ phải thú nhận với b|c sĩ rằng bài tập thể
               dục duy nhất mà tôi thực hiện l{ đ|nh răng. Tôi cũng nhận thức được là trong vòng 18
               th|ng trước đó, tôi không hề đọc cuốn sách nào. Trong hai năm, tôi đ~ xem ba vở kịch
               opera, The Flying Dutchman, La Bo-hème, và Faust, mà không hề xem một trận đấu bóng đ|
               n{o. Chính điều n{y đ~ giúp tôi nghiệm ra Quy tắc thứ nhất của mình:

               Khi số vở kịch opera nhiều hơn số trận đấu bóng đ| với tỷ lệ 3 - 0, bạn cần biết rằng đ~ có
               điều gì đó bất hợp lý trong cuộc sống của mình.

                   Đến giữa thập niên 1990, một ý nghĩ lóe ra trong đầu tôi. Tôi nhớ rằng người có họ
               giống với tên quỹ của tôi, Ferdinand Magellan, cũng đ~ nghỉ hưu sớm và chuyển đến một
               vùng đảo xa xôi ở Th|i Bình Dương, mặc dù những gì xảy ra với ông ấy sau này (bị những
               người bản xứ bất đồng xua đuổi) cũng đủ để tôi dừng lại. Với hy vọng tr|nh được số mệnh
               tương tự khi đối mặt với sự tức giận của các cổ đông, tôi đ~ gặp gỡ Ned Johnson, là sếp của
               tôi ở Fidelity, v{ Gary Burkhead, gi|m đốc nghiệp vụ, để thảo luận về một giải pháp tối ưu.

                   Cuộc gặp mặt giữa chúng tôi diễn ra thẳng thắn và cởi mở. Ned Johnson đề nghị tôi tiếp
               tục giữ chức vụ l~nh đạo nhóm của toàn bộ quỹ cổ phần của Fidelity. Ông đề nghị cấp cho
               tôi một phần vốn nhỏ hơn để thực hiện công việc kinh doanh với một số tài sản trị giá 100
               triệu đô-la thay vì số tiền 12 tỷ đô-la mà tôi từng phải xử lý. Thế nhưng, ngay cả khi số tiền
               n{y đ~ giảm đi hai con số thì với tôi, dường như nguồn vốn mới vẫn đòi hỏi một khối lượng
               công việc ngang với nguồn vốn cũ, v{ như thế tôi lại tiếp tục phải làm việc vào thứ Bảy. Tôi
               từ chối lời mời hấp dẫn của Ned.

                   Có một điều mà không mấy ai biết, đó l{ tôi cũng từng điều hành một quỹ lương hưu
               quy mô 1 tỷ đô-la cho nhiều tập đo{n lớn, bao gồm Kodak, Ford v{ Eaton, trong đó Kodak






                  Học chứng khoán bằng cách CLICK vào website: https://CophieuX.com
   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18