Page 12 - Danh_bai_pho_wall
P. 12

LỜI TỰA


                        g{y 31/5/1990, sau 13 năm chính thức làm việc ở Fidelity Magellan, tôi nghỉ việc
               N
                        tại quỹ. Sau đó, Jimmy Carter đ~ thay tôi đảm nhiệm vị trí Chủ tịch quỹ, v{ ông cũng
                        thừa nhận rằng trong th}m t}m, ông đ~ rất khao khát vị trí này. Trong thâm tâm tôi
                        cũng có một niềm khao khát – khao khát cổ phiếu. Tính tổng cộng, tôi đ~ mua hơn
                        15.000 cổ phiếu cho c|c nh{ đầu tư của Magellan. Không có gì đ|ng ngạc nhiên khi
               tôi có tiếng l{ chưa bao giờ gặp phải một cổ phiếu mà tôi không thích.

                   Sự thay đổi n{y kh| đột ngột, chứ không nằm trong tính toán của tôi. Công việc theo dõi
               quá nhiều công ty của tôi đ~ dần bộc lộ hạn chế từ giữa thập niên 1980, khi chỉ số Dow đạt
               mức 2000 v{ tôi đến tuổi 43. Cũng vì sa đ{ v{o hoạt động quản lý danh mục đầu tư m{ tôi
               không thường xuyên ở nh{ để chứng kiến bọn trẻ trưởng th{nh ra sao. Chúng thay đổi thật
               nhanh. Cứ vào cuối tuần, chúng lại tự liên lạc với tôi, còn tôi thì lại dành nhiều thời gian với
               Fannie Mae (Quỹ Thế chấp nhà ở Liên bang), Freddie Mac (Công ty thế chấp cho vay mua
               nhà Liên bang) và Tập đo{n cho vay Sallie Mae, hơn l{ với các con mình.

                   Khi bạn bắt đầu cảm thấy lẫn lộn giữa Freddie Mac, Sallie Mae và Fannie Mae với các
               th{nh viên trong gia đình, v{ bạn nhớ mã của 2.000 loại cổ phiếu nhưng lại quên ngày sinh
               nhật của con mình, có nghĩa l{ bạn đang d{nh qu| nhiều thời gian cho công việc.

                   Năm 1989, khi Cuộc khủng hoảng năm 1987 đ~ lùi v{o qu| khứ và con tàu thị trường
               chứng khoán vẫn chèo lái một cách êm ả, tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 46 cùng với vợ tôi,
               Carolyn, v{ c|c con g|i tôi l{ Mary, Annie v{ Beth. Đến giữa buổi tiệc, bất chợt tôi nhớ ra là
               cha tôi đ~ qua đời khi 46 tuổi. Trong tôi lúc đó l{ cảm giác của một người bắt đầu thấy ghê
               sợ khi nhận ra mình đ~ sống l}u hơn bố mẹ. Con người ấy cũng bắt đầu nhận ra mình sẽ chỉ
               sống trong chốc lát, trong khi lại chết trong khoảng thời gian rất d{i. Con người ấy bắt đầu
               ước gi| mình đ~ xem được nhiều vở kịch trường học, trò chơi trượt tuyết v{ đ| bóng buổi
               chiều của c|c con hơn. Con người ấy tự nhắc nhở bản thân rằng chưa từng có ai vào giờ
               phút cuối cùng của cuộc đời lại nói rằng: “Ước gì tôi đ~ d{nh nhiều thời gian hơn cho công
               việc”.

                   Tôi cố gắng tự thuyết phục mình rằng các con không còn cần tôi quan tâm tới chúng
               nhiều như khi còn nhỏ. Nhưng trong th}m t}m, tôi biết thực tế ho{n to{n ngược lại. Khi còn
               là những đứa trẻ lên ba, chúng chạy quanh nh{, đập phá mọi thứ, và bố mẹ phải chạy theo
               để thu dọn đồ đạc. Nhưng thu dọn đồ đạc cho một đứa trẻ mới biết đi mất ít thời gian và
               công sức hơn l{ khi chúng đến tuổi thiếu niên với những bài tập ngoại ngữ hoặc toán học
               hóc búa cần ta giúp, hoặc những lần đưa chúng đến sân tập thể thao hay đi mua sắm, hoặc
               trấn an chúng mỗi khi chúng vấp ngã.

                   Vào những ngày cuối tuần, muốn hiểu được con mình v{ suy nghĩ của chúng, các bậc
               cha mẹ sẽ phải lắng nghe loại nhạc chúng nghe, cố nhớ tên của các nhóm nhạc rock và cùng
               chúng xem những bộ phim mà bản th}n người lớn không ai muốn xem. Tôi đ~ từng làm tất





                  Học chứng khoán bằng cách CLICK vào website: https://CophieuX.com
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17