Page 28 - Trạng Quỳnh
P. 28
- Ðã ăn xin còn vẽ chuyện, cứ làm thơ xin ăn là hợp nhất chứ còn đề điếc gì
nữa!
Chàng trai suy nghĩ trong thoáng chốc rồi đọc to:
Tuyên Quang, Hoằng Hoá cũng thờ vua
Nắng cực cho nên phải mất mùa
Lại đứng đầu bờ xin xỏ chị
Chị lỡ lòng nào chị chẳng cho.
Nghe xong bốn câu thơ ấy, cô gái đỏ gần cả mặt, ngượng quá không còn biết
nói năng gì nữa cả, vội vội vàng vàng lấy lúa đưa cho chàng trai kia. Chàng
kia chẳng thèm cám ơn, đi thẳng một mạch trong tiếng cười khúc khích của
các người làm ruộng thuê.
Về sau, người ta biết ra chàng trai ấy chính là Trạng Quỳnh. Còn phần cô gái
thì sao? Cô ta mất hẳn cái thói đanh đá chanh chua, mà cũng từ hôm ấy,
không thấy cô ra đồng đứng chống nạnh như trước nữa.