Page 32 - Trạng Quỳnh
P. 32

- Không sao, chỉ có mình tôi biết thôi mà. Nếu có điều hệ trọng, ai lại đi tâu

           với chúa…




           Quỳnh mỉm cười, giải thích:




           - Nghĩa của nó là như thế này: Chúa hỏi thần rằng làm sao cho sướng? Thị

           thần quì mà tâu rằng tôi móc ngón tay! (Thị thần tức là hoạn quan )




           Tên kia nghe xong, mặt đỏ tía tai, phùng mang trợn má lên hét:




           - Thế ra lâu nay nhà ngươi tàng trữ sách chế giễu Chúa, lại còn thoá mạ

           những bầy tôi trung thành của Chúa. Hay lắm, rồi ngươi sẽ biết tay ta!




           Ðợi hắn đi khỏi, Quỳnh liền tháo bỏ cuốn sách, lấy trang giấy vừa rồi đem

           đốt, thay vào đó là một trang giấy mới rồi hí hoáy viết vào một câu khác.




           Quả nhiên sáng hôm sau, Quỳnh được lệnh vào chầu Chúa. Vừa thấy Quỳnh,

           Chúa hỏi ngay:




           - Nghe nói khanh có quyển sách lạ, ta muốn xem!




           - Tâu, quyển sách ấy của thần thật không có gì là lạ cả vì nó ghi những điều

           nhảm nhí bậy bạ. Xin Chúa đừng xem!




           Nghe Quỳnh nói, Chúa lại càng chắc rằng điều mà tên hoạn quan ton hót với

           mình là đúng bèn phán:




           - Nhà ngươi viết những gì trong sách mà không dám cho ta xem. Nếu không

           có gì phạm thượng thì cứ lấy đưa ta xem!
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37