Page 25 - Trạng Quỳnh
P. 25

Quỳnh nấu mau mau cho mình hưởng cái món độc đáo ấy.




           Ðến quá trưa, Quỳnh vẫn cứ lăng xăng dưới bếp, chả thấy nói năng gì đến

           thức ăn được hay chưa cả. Vua đói bụng lắm rồi, bèn gắt:




           - Cái món quái quỷ gì mà nấu lâu thế? Ta không đợi được nữa rồi đây này!




           Quỳnh ra vẻ mệt mỏi, tâu:




           - Xin bệ hạ đợi cho chút nữa, sắp xong rồi ạ…




           Ðúng là không biết phải làm sao tốt hơn là đợi nên vua đành bấm bụng, tiếp

           tục đợi. Khốn thay, cho tới sẩm tối Quỳnh vẫn cứ bảo là chưa được. Vua đói

           quá bèn nói :




           - Không thể đợi được nữa! Trong nhà có thức gì khác cứ dọn lên cho ta ăn

           qua loa một miếng đi!




           Quỳnh vâng dạ rồi sai gia nhân dọn cơm lên phản cho vua xơi. Vua nhìn

           thấy mâm cơm rõ là xoàng xĩnh: chỉ có vỏn vẹn đãi rau luộc! Trong mâm có

           cái hũ sành nhưng vua chả biết đó là cái chết tiệt gì! Lúc chuẩn bị ăn, vua chỉ

           vào cái hũ rồi hỏi :




           - Trong đây đựng món gì?




           - Thưa, đấy là món "đại phong," ạ!




           Quỳnh rót một ít cái thứ nước sền sệt gọi là "đại phong" ra chén rồi mời vua

           chấm rau. Vừa nhai rau trong miệng, vua vừa thốt lên:
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30