Page 13 - Trạng Quỳnh
P. 13
đi mua. Sáng sớm, hai bố con khăn gói, cơm nắm, vác chục quan tiền ra
Thăng Long mua dê. Ðến nơi, Quỳnh nói với bố hỏi dò xem hôm nào vua
ngự chơi phố. Hôm đó, Quỳnh dậy thật sớm, lén xuống dưới cổng cửa Ðông
nằm chực. Ðợi đến quá ngọ, nghe tiếng xe ngựa quan quân đi xình xịch trên
cổng, Quỳnh liền khóc oà lên. Vừa lúc xa giá đi qua, vua nghe tiếng trẻ khóc
mà không thấy người, sai lính đi tìm, lôi được Quỳnh ở dưới cống lên. Vua
hỏi:
- Sao mày lại chui xuống cống?
Quỳnh giả vờ không biết là vua, nói:
- Thưa ông, tôi thấy xe ngựa đông, sợ chết chẹt nên tránh xuống cống. - Thế
tại sao khóc? - Thưa ông, mẹ tôi chết đã ba năm nay mà mãi không thấy bố
tôi đẻ để có em mà ẵm nên tôi khóc! - Thằng này mới dở hơi chứ! Làm gì có
đàn ông đẻ bao giờ. - Thưa ông, mới rồi tôi thấy các cụ làng tôi rủ nhau đi
mua dê đực chửa để tiến vua. Dê đực chửa được thì chắc bố tôi cũng đẻ
được.
Vua và các quan đi hộ giá đều bật cười, biết đứa bé này có tài, ứng vào ngôi
sao sáng, liền thưởng tiền và tha cho dân làng không phải cống dê đực chửa
nữa.